Lý Mạc Sầu gằng từng tiếng:
– hôm nay ta tới đây là để lấy bí cấp “Ngọc-Nử-Tâm-Kinh”! …mi có không đưa cho ta!?
Tiểu Long Nữ điềm nhiên nói:
– Sư tỷ hãy theo tôi vào đây.
Lý Mạc Sầu nghe nói, nghĩ thầm:
– Không biết đưa mình đi đâu đây. Tại ni này đầy dãy các máy móc và cạm bẫy, vô ý mộ chút là mất mạng ngay. Nếu hắn cố hại mình làm sao tránh nổi.
Tiểu Long Nữ không chờ Lý Mạc Sầu tr lời đã nói tiếp:
– Tôi sẽ đưa sư tỷ vào bái kiến linh cữu sư phụ, Dẫu sư tỷ không muốn cũng không thể được.
Lý Mạc Sầu nói:
– Thôi, ngưi đừng hòng đem sư phụ ra để dọa nạt hay gạt gẫm ta nữa.
Tiểu Long Nữ không đáp, chỉ mỉm cười rồi lẳng lặng đi trước dẫn đường.
Thấy thái độ của nàng nghiêm trang, lời lẽ đứng đắn không thể không nghe, nên Lý Mạc Sầu lặng lẽ bước theo nhưng trong lòng vẫn lo âu, luôn luôn chú ý đề phòng.
Một chập hai ngời đã đến phòng đá, ni quàng linh cửu các bậc tiền bối.
Lý Mạc Sầu vốn một lòng kính mến sư phu. Nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ nàng được phép đặt chân đến căn nhà táng này, nay được Tiểu long Nữ đưa đến, bỗng nàng có ý nghĩ căm hờn oán trách sư phụ đã xem thường mình và trọng tin Tiểu Long Nữ.
Nàng lạnh lùng nói lớn:
– Tình thầy trò giữa ta và sư phụ đã cắt đứt từ lâu. Ngày nay ngưi còn muốn đưa ta đến đây để làm gì?
Tiểu Long Nữ vừa đưa tấm di chúc của lệnh sư cho Lý Mạc Sầu vừa đáp:
– trước khi lâm chung Sư phụ đ viết di ngôn, đọc xong tỷ tỷ sẽ hiểu, cho nên tôi không thể đưa phổ lục đó cho Sư tỷ được!
Lý Mạc Sầu gầm lên:
– nói tới nói lui, mi vẩn không muốn giao bí cấp cho ta, vậy hy ở đây mà chết chung với con mụ già Sư Phụ của ngưi đi!
Vừa dứt lời chiếc phất trần của Lý Mạc Sầu vung lên quay tít nhắm vào đầu Tiểu Long Nử mà bổ xuống với sức nặng ngàn cân. Tiểu Long Nử phóng vọt về phía sau, từ trong tay áo bay vọt ra hai dãy lụa trắng nhắm mặt Lý Mạc Sầu phóng tới, còn cái kia về hướng phất trần; tuy hai binh khí chỉ làm bằng vi nhưng khi chạm nhau đánh “binh” một cái. Lý Mạc Sầu xoay mặt về phi né tránh, đồng thời cùng lúc phóng cây độc châm vể hướng Long Nử, nhưng chỉ một cước, nàng đá trúng tay Lý Mạc Sầu, làm cây Băng-phách-ngân châm bay trợt lên trên ghim vào cây đà ngang.
Nói về Dưng Quá; sau khi tri qua trận dâm-tưởng với tấm gưng, hắn ngã vật xuống đất thiếp đi trong thân thể loã lồ. Bổng nghe bên ngoài có tiếng binh khí choãng nhau, liền vội vã mặc đại quần áo vào và chạy ra ngoài để lại những giọt khí sền sệt nhiểu nho trên sàn nhà.
Sự có mặt của Dưng Quá làm hai người ngừng đấu. Lý Mạc Sầu che bàn tay lên mắt quay chổ khác, sau khi nhìn thấy phân nửa bộ ngực vung chắc với đầu vú đỏ rực và cái rún sâu hoắm của Dưng Quá:
– đồ vô liêm sỉ! Trước mặt của ta mà ngưi dám để lộ những cái bẩn thỉu đó cho ta coi à!??
Tiểu Long Nử cũng quay mặt đi ni khác:
– Quá nhi! Sao quần áo lôi thôi thế vậy? Hy mặc lại cho đàng hoàng!
– Dạ! Sư phụ_ vừa nói hắn vừa lấy thắc lưng cài lại che đi những khoãng trống ở phần trước c thể của mình.
Lý-mạc-Sầu hầm hầm chỉ tay vào Dưng-Qúa hỏi Tiểu Long Nữ:
– gã nầy là ai? Theo di huấn của tiên sư, ni này không bao giờ chứa chấp đàn ông, cớ sao hắn vào được và ngưi đem hắn vào để làm gì?
– nó là đồ đệ của tiểu muội!
Lý Mạc Sầu cười lớn, chỉ Dưng Quá rồi nói:
– à, thế ra mi không phi ngốc tử họ Sồ sao? Thật khéo ngụy trang, khéo che đậy nhỉ?
Vừa dứt lời, Lý Mạc Sầu rút cây phất trần đánh luôn ba cái liên tiếp. Nói là ba cái, nhưng vì bn lãnh của nàng quá cao siêu, ba cái đánh tung ra liên tiếp, nhanh như chớp giật, không thể phân biệt là bao nhiêu. Với tài nghệ tuyệt luân trong việc sử dụng phất trần ba cái đánh này có thể hạ sát trong nháy mắt nhiều cao thủ trong võ lâm, và từ trước đến nay chưa mấy ai tránh nổi.
DưngQuá mặc dầu chưa học được đến mức cao siêu như Lý Mạc Sầu, nhưng hắn đã học và đoán biết trước được thế “Tâm yểu đầu lâm” này, nên tránh né được dễ dàng.
Lý Mạc Sầu quá ngạc nhiên, vội định thần nhìn lại xem có phi là thằng bé ngày xưa chăng. Nàng không thể tin đợc rằng trong một khong thời gian quá ngắn, mà nó đã luyện tập bn lãnh khá cao cường, và nhìn trong lối tránh né có quy củ, rõ ràng hắn đã trở thành một đệ tử tinh thông của phái Cổ-Mộ rồi.
Lý Mạc Sầu tức giận gầm lên, tung mình lên cao, một đạo kiếm quang lấp lánh rít lên trong gió:
– à thằng oắt con ranh mãnh, phen nầy cho mi nếm tài ta.
Nàng vung kiếm, tận lực chém x vào mình Dưng-Quá không chút nhân nhượng.
Tiểu Long Nử phóng làn lụa bạch ra che chở cho đệ tử, rôi tung mình lộn ba vòng về phía trước , đợi tới vòng thứ ba nàng tiện tay phóng cây Ngọc-phong-Sa vào mắt Lý Mạc Sầu
Ngọc-phong-sa là một loại kim tiêu hình lục giác đã được tôi luyện bằng nọc độc của giống ong trắng, nó tuy bé nhỏ nhưng bằng kim loại đặc chế, nên có thể phóng đi rất xa và mạnh. Tầm tấn công của nó rất bao la. Tuy nhiên vì chất độc của nó rất lợi hại nên Lâm Triều Anh chỉ sử dụng trong những trường hợp đặc biệt cần thiết mà thôi. Khi đã cao siêu, bn lĩnh đã đạt đến mức thợng thăng, bà không mấy khi sử dụng đến nữa vì xem nó như là loại ám khí.
Sở dĩ biết được bn chất, Lý Mạc Sầu ác độc, nên sư phụ Tiểu-long-Nữ chỉ dạy nàng Băng-phách-ngân châm, mà không truyền thụ Ngọc-phong-sa.
Lý Mạc Sầu khom người né tránh, nhưng không kịp cây châm gim phập vào búi tóc ngay đỉnh đầu.
làn lụa bạch và bóng phất trần xoắn lại nhau, phút chốc đã trên mời hiệp bắt phân thắng bại.
Đột nhiên Lý Mạc Sầu hét lớn:
– Sư muội hãy mở mắt xem bn lĩnh của ta.
Nói rồi nàng chuyển thế bất ngờ đo ngược cây phất trần chặt mạnh gii lụa bạch đứt làm đôi, kể ra dùng một cây phất trần mà cắt đứt được nhung lụa, qu nội công của nàng đã thuộc hạng cao thâm trong giang hồ.
Nhưng Tiểu Long Nữ vẫn điềm nhiên không chút bấn loạn và tr lời:
– Khá đấy!…không ngờ chỉ cách biệt vài tháng mà vỏ công sư tỷ tiến bộ vô cùng!?
Nói xong, nàng dùng hai tay múa tít nhung lụa còn lại, một đầu cuốn chặt vào cán, một đầu bao quyện đầu phất trần, rồi chuyển lực xoay ngợc một vòng, hai nhung lụa đã bứt gãy cây phất trần làm hai khúc.