Bà Long trợn mắt:
– Nhưng với nhị gì ! Ông nên dẹp cái hãng thầu của ông cho được việc. Người ta cũng là nhà thầu ra cùng lúc với mình mà người ta nay đã trở thành phú gia địch quốc còn ông thì chỉ kiếm được đủ tiền tiêu trong nhà.
Ông Long tằng hắng.
– Tại mình chưa tới thời
Bà Long đập tay xuống bàn, ly cà phê đổ tung toé:
– Xời ơi. Lại đổ cho thời vận. Tại sao ông không chịu nhận là ông bất tài?
Ông Long nổi cáu lớn tiếng:
– Ừ tôi bất tài đó bà có muốn bỏ tôi đi lấy người khác tài cán và giàu có. Thì bà cứ đi, tôi không còn can đảm ngồi nghe bà nói nữa.
Bà Long gạt tay môﴊ cái. Ly tách trên bàn rớt xuống đất vỡ loảng xoảng. Bà gầm lên:
– Ông thách tôi đó hả? Tôi đâu có ngán. Ông không biết là một tên bất lực rồi hay sao. Xí, thứ đồ bất lực không còn xí quách để phục vụ vợ mà không biết nhục.
– Nè bà đừng có lôi vụ nọ sang vụ kia đó nghe. Người ta nghe được người ta cười bà đấy. Chứ chẳng cươì gì tôi đâu.
Bà Long cười gằn:
– Cười tôi ? Ôi cha mẹ ơi, cái thư bất tài bất lực như ông thì tôi phải rêu rao lên cho thiên hạ họ biết để họ nhìn tận mặt ông mà chế giễu chứ cười gì tôi.
Bà đứng dâ mặt vẫn hầm hầm:
– Ông đã thuận để tôi đi lấy người khác đó nghe. Vậy ngay ngày hôm nay tôi sẽ đi luôn. Ông đừng có ra tiệm của tôi mà năn nỉ như mâ (Hết)
(Truyện 18+ phê nhất tại Truyendammy.vip)