Ông Bảy gật gù rồi cáo từ thầy Năm không quên đưa cho thầy một số tiền hậu hỷ. Trở về xóm dưới cho kịp lúc trước khi mặt trời lặn. Ông đem bùa dán khắp nhà nhất là những cửa ra vào và cửa sổ. Ông lục lọi tìm vài món trái cây ăn lót lòng rồi vào phòng đóng cửa.
Tiếng đồng hồ điểm 12 giờ đêm vang lên. Ông nằm lắng nghe động tịnh bên ngoài. Không một tiếng gió thổi, không có tiếng quào cửa, tiếng bịt bịt gì hết. Ông mĩm cười nhũ thầm : “Thầy Năm thiệt là danh bất hư truyền, bùa của thầy thật là linh nghiệm cho dù ma quỷ ghê gớm cỡ nào của không làm khó được thầy”. Ông đắt ý với cái bùa của thầy Năm thì càng tin là nó hiệu nghiệm, nên vội lấy thuốc thầy đưa mang ra uống để an thần dễ ngủ. Ông uống được một lát thì liêm diêm đi vào giấc ngủ. Ông ngủ rất an lành không mộng mị, trên môi ông còn nở một nụ cười.
Chuông đồng hồ điểm ba giờ sáng, ông chợt bừng mắt thức dậy. Ông thấy trong người nóng ran và rất khó chịu bức rức. Hai mắt ông hoa lên, ông thấy khói bay mịt mù mờ cả căn phòng. Ông nhỏm người dậy để định rõ chuyện gì xảy ra, thì ông ngưởi được một mùi hoa mận thoang thoảng khắp phòng. Cái mùi thật dễ chịu, kích thích. Ông bỗng thấy cái gì đó cồm cộm nơi phía dưới mới hay là ông đang động tình bức rức khó chịu. Ông nhắm mắt lại thật chặt để xua đi cơn dục vọng đang len lỏi vào giữa tim gan của ông. Ông lăn qua rồi lộn lại. Hình ảnh trần truồng của Mận như cứ đập vào trí của ông. Ông không thể cưỡng chế lại được nữa rồi.
Ông cởi hết áo quần và vứt nó vào trong xó. Tòng ngồng từng bước một, ông lững thững bước ra ngoài vườn trong đêm hoang vắng lạnh lẽo. Hai mắt ông hoa lên với cảnh trí bày trước mắt. Một cái hồ rộng lớn, những sợi dây đèn giăng ngang, chiếu sáng trưng cả một vùng làm cho mặt hồ lấp lánh. Cả trăm người con gái lõa thể đang đứng trước mặt của ông tắm rữa. Người nào người nấy cũng đẹp như trăng rằm. Họ nhìn ông cười cười nói nói chỉ trỏ. Ông cảm thấy như lạc vào chốn thần tiên.
Chỉ trong nháy mắt thôi thì cả đám đã bu quanh lấy ông. Sờ mó tứ tung. Ông thấy kích thích vô cùng. Xúc giác được một lúc tiếp nhận cả trăm bàn tay chạm vào. Ông thấy thân người sướng rân như bay bỗng giữa không trung. Ông cùng nhau bề ông quăng xuống hồ. Ở đó họ tắm rữa cho ông thật kỹ càng. Xong rồi, cả bọn khiêng ông trở lên và đẩy ngữa ông ra đất rồi thay phiên nhau để cung phụng cho ông bằng những sự vuốt ve mơn trớn từ trên đỉnh đầu xuống tới gót chân. Ông được những bàn tay tươi mát đút những trái nho chín mọng vào miệng. Ông lim dim để tận hưởng cái ngọt lịm thắm qua cổ họng. Nhưng cái sướng nhất vẫn là sự nắn, bóp, xoa, sứt, cạ, và vuốt từ cả trăm bàn tay.
Được một lúc thì bỗng một cô gái bước ra từ đám đông tiến thẳng về phía ông. Với đôi mắt tình tứ, nàng như ra hiệu cho ông tới gần. Ông lồm cồm bò dậy và bước tới. Nàng nằm xuống.Ông lấy lại tư thế rồi nằm úp người của nàng. Ông thấy đê mê tê tái bởi làn da trơn tru mịn màng. Nhờ sự giúp đỡ của cả trăm bàn tay, ông bắt đầu cho phần kín của ông chạm vào nơi của cô ấy. Ông bắt đầu đi sâu vào từng ly từng tí. Khi ông vừa đi dứt đoạn chiều dài của ông thì ông bỗng phát giác ra tất cả lông đen nhánh của cô gái giờ đây hóa thành gai trái sầu riêng. Chúng nó đâm tua tủa lên phần kín của ông. Ông cảm thấy đau điếng, nhưng không biết sao, ông vẫn không ngồi dậy được. Không biết chuyện gì xui khiến, chẳng những ông không ngưng đẩy đưa mà còn phi nước kiệu cho chạy nhanh hơn. Từng ngọn gai đăm thấu vào da thịt nơi đó của ông. Rát buốt, nhức nhối. Thốn ơi là thốn ! Ông la lối ỏm tỏi. Đầu óc ông quay cuồng chống chọi với thân thể bất kham, nhưng thân thể ông vẫn không nghe lời ông. Tất cả các nàng tiên xinh đẹp vừa rồi nay đã hiện nguyên hình là bầy quỷ dữ. Chúng nó phá lên cười thật là rùng rợn.
Ông chết khiếp đi vì cô gái đẹp ông đang ân ái là một xác chết cứng đờ lạnh ngắt. Hai mắt trân tráo nhìn ông căm thù. Lại một lần nữa ông hét to : “Con Mận…”. Ông lại ngất xỉu.
Sáng hôm sau, ông tỉnh dậy khi những giọt sương nhỏ từng giọt từ những chiếc lá tre xuống lỗ tai của ông, ông rướn to cặp mắt để nhìn cho rõ thì thấy ông đang nằm trong bụi tre gần nhà. Ông trần truồng. Toàn thân lạnh tê và rát buốt bởi những lằn trầy trụa. Ông cố moi óc để nhớ lại lý dó tại sao ông lại ở đây. Ông chỉ nhớ mang máng chuyện giấc mơ đêm qua thì mới hay những lằn sướt trên lưng của ông là do móng tay của bọn yêu nữ cào cấu. Bỗng ông nhớ tới trái sầu riêng và nơi dưới đó. Ông cúi xuống nhìn thì mới hay cái “thiết nhiệt kế” của ông nó tầy quầy máu me. Ông thấy nhức nhối vô cùng. Ông lồm cồm bò ra bụi tre nhìn dáo dác. Hai mắt ông mơ mơ màng màng, tay nắm chặt vào cành tre lê la từng bước trở vô nhà.
Ông xối nước lên mình cho tỉnh cơn mê. Ôi, nó mới rát làm sau khi nước lạnh chạm vào những vết sướt lằn dọc lằn ngang như lưới đánh cá !. Ông nhăn mặt chịu đựng. Nhưng cái đau đó có thấm vào đâu khi ông bắt đầu rặn tiểu. Ông “hít hà” cỏ vẻ đau đớn khôn cùng. Vài giọt rơi lác đác ngoài miệng, mỗi giọt đi qua là như trăm ngàn con kiến châm chích vào nơi đó. Ông cắn răng thật chặt. Hai tay ông vịn lấy miệng lu để lấy thế đứng vững. Ông bỗng nhớ tới nơi này. Cái lu. Nơi con Mận xách nước, nơi nó bị ông bức hiếp từ phía sau. Ông thấy rợn người, không biết tại vì nước lạnh hay tại vì sợ. Giá như bây giờ con Mận đè đầu ông xuống lu để trấn nước thì sao, ông nghĩ thầm. Ông run lẫy bẩy. Ông lấy cái khăn lau vội thân thể rồi trở ra.
Sự sợ hãi của ông đã khiến ông nhìn ra sau vườn nơi có cây mận. Ông đão mắt một vòng xem có điều chi khác lạ. Vẫn như cũ. Ông yên tâm bước đi. Đi được năm bước bỗng ông dừng chân lại ngẫm nghĩ. “Ủa, sao kỳ vậy ta… rõ ràng là mình đã làm rồi mà !”, ông lầm bầm hốt hoãng. Điếng hồn. Mặt ông từ hồng chuyển qua tái rồi trở thành xanh lè. Ông la to:
– Tại sao cây mận lại còn ở đó. Đứa nào chơi tao ? Đứa nào ?. Tao không sợ ma sợ quỷ gì đâu. Tao mà biết được đứa nào chơi tao là tao vác mã tấu chém bay đầu đứa đó.
Vẫn thói hung hăng không chừa, ông la lớn như là oai lắm nhưng sự thật thì ông đang cố trấn an sự sợ hãi trong lòng. Ông trở vào phòng để định tâm trở lại. Ông ngồi suy nghĩ thật lâu về cây mận sau nhà. Ông nhớ là ông đã đốn nó rồi, chả lẽ ông lại lẩm cẩm đến thế sao ! Chưa đốn mà tưởng là đốn rồi. Và ông cũng nghĩ là ông lẩm cẩm thật vì mấy hôm nay nhiều chuyện xãy ra quá làm đầu óc ông loạn xị ngầu lên. Để xác thực điều đó, ông vác mã tấu ra vườn xem xét. Quả thật, cây mận vẫn còn nguyên như chưa từng bị đốn. Chẳng những vậy cành lá có phần sum xuê hơn trước. Thật nhiều trái mận mọc lên như nấm, đỏ như máu. Chúng treo lủng lẳng trên đỉnh đầu của ông như thách thức ông vậy. Ông dơ mã tấu chém loạn xạ xuống gốc. Mấy trái mận rơi xuống lăn lốc khắp nơi trông phát tội. Ông kéo lê cây mận tới góc vườn rồi vào nhà kiếm diêm quẹt. Ông châm diêm đốt, đốt hết. Hy vọng đống tàn trò còn lại nhắc cho ông nhớ là cây mận đã bị đốn xuống và đốt đi.
Tác giả: Sau khi ông Bảy bị đám yêu nữ “làm cho một trận” bầm dập như tương thì ổng có còn tin vào thầy Năm nữa hay không ? Ông sẽ làm gì nữa để ngăn chận. Theo như phần vừa rồi cho thấy thì Mận vẫn chưa chịu buông tha cho ông đâu. Vậy mời các bạn xem tiếp phần tám để xem ông Bảy bị trừng phạt như thế nào.
Xong đâu đó, ông mặc vội quần áo rồi đi lên xóm trên tìm thầy Năm cho kịp con nắng còn chưa tắt.
– Thầy Năm có ở nhà không thầy Năm ?-giọng ông oang oang
– Ai đó.-giọng đục ngầu của thầy Năm.
– Tôi đây, ông Bảy nữa nè !
– À, ông Bảy hả, mời vào nhà. Đi đường mệt dữ đa. Uống nước đi!-thầy Năm đon đả.
Ông Bảy vừa bước vào nhà chưa đặt mông xuống ghế là đã mở miệng than van ủm tỏi :
– Thầy Năm à, thầy phải cứu tôi rồi đó. Tối qua tôi bị nó hành quá trời. Nó khiên tôi ra sau vườn, “dần” cho tôi một trận tan nát, còn gì là tấm thân đàn ông nữa !. Tôi nói thiệt đó nghe, chị Năm (ông bỗng đổi cách xưng hô). Từ cha sanh mẹ đẻ tới nay tôi chưa bao giờ bị đau như tối hôm qua. Mồ tổ nó thuở nay trái sầu riêng mà nó bắt tôi ấn chỗ đó của tôi vào thì còn con mẹ gì nữa. Chảy nước mắt chưa ăn thua gì ráo trọi- Hốp một ngụm nước ông nói tiếp – Còn cây mận sau nhà nữa, tôi nhớ đã đốn nó xuống rồi, thiên địa lôi nào từ trên trời rơi xuống không biết nữa, hôm sau tôi lại thấy nó mọc trở lại, lần này còn sum suê hơn trước và trái mọc đầy chín đỏ ối. Chị nghĩ coi… tôi có làm điều gì sai trái đâu mà sao ma quỷ nó tới phá tôi hoài hà. Đêm qua tôi ngủ ngoài bụi tre chứ đâu. Mụ nội nó, tuột hết quần áo của tôi ra. Lạnh thấu xương nằm têu ngễu ngoài bụi tre sáng đêm, muỗi chích nổi mận cùng mình.
Thầy Năm bỗng ngắt ngang:
– Ông nói chuyện cẩn thận, đừng có chửi rủa ở đây. Ông có biết đàng sau là nghĩa địa hay không ? Người khuất mặt khuất mày đầy dãy đi ngang đây nghe được thì không vui lòng lắm đâu – Bà nói năm chữ cuối “không vui lòng lắm đâu” nhấn mạnh như có ý hù dọa làm cho ông Bảy lắm lét nhìn quanh, sợ sệt.
Thầy Năm nói tiếp:
– Nếu vậy thì bùa của tôi không linh rồi. Tôi nghĩ đây là quỷ dữ rồi. Tôi đoán trước rồi, con quỷ này có thai rồi đó. Phải không ?
– Tôi không tin đâu – ông Bảy chợt xen vào.
– Ông không tin cũng được, nhưng thầy Năm này xưa nay bắt ma quỷ chưa từng xẩy đâu.
Thấy thầy Năm có vẻ bực bội, ông Bảy dả lả :
– Tôi biết chứ, tiếng tăm của chị cả xóm trên và dưới ai mà không biết. Chắc tại vì lần nay tôi gặp xui, gặp nhầm con quỷ có chữa – Ông nói tới đây thì nghĩ thầm trong bụng: “Thôi chết tôi rồi, chẳng lẻ con Mận có mang của tôi. Vậy có đời nào nó tha cho tôi”. Ông nói tiếp : “Chị Năm ơi, chị làm ơn cứu tôi đi chị. Giá nào tôi cũng chịu hết. Tiền bạc không thành vấn đề, ruộng vườn tôi đó chị cứ nói đi để tôi tính cho chị.”
– Tiền bạc thì không thành vấn đề, tôi chỉ sợ tôi không đủ sức để trấn át con quỷ cái này thôi. Ông đi kiếm thầy khác đi. Tôi có nói rồi, quỷ có mang thì tôi không lãnh đâu – thầy Năm giọng trầm trầm.
Ông Bảy năn nĩ hồi lâu vẫn không được, đưa tiền tài ra dụ dỗ thầy Năm vẫn không xong, cuối cùng ông chỉ đành dùng khổ nhục kế hòng để thuyết phục thầy. Ông quỳ xuống, hai tay chấp lại xá xá mấy cái trước mặt thầy Năm:
– Thầy ơi, thầy làm ơn cho con đi thầy. Người ta nói “Cứu một người hơn xây bảy tháp phụ đồ” mà thầy. Thầy có tấm lòng “Cứu nhân độ thế”, xin thầy cứu giùm thằng già bất lực này, đi thầy !- ông năn nỉ ôi giống như một kẻ ăn mày van xin từng đồng bạc lẻ.
Thầy Năm lúc đầu còn chống chế, nhưng sau đó thấy ông Bảy nước mắt ràn rụa thì không còn kiềm lòng được nữa. Thầy bước tới đỡ ông Bảy dậy rồi nói :
– Tôi biết quyết định của tôi bây giờ là có thể nguy hại cho tính mạng của tôi. Nhưng tôi đã quyết định giúp ông mặc cho tôi có điều gì đi nữa. Đó cũng là nghiệp chướng của ông và duyên nợ của tôi – Thầy Năm giọng rầu rầu, ngừng một lát rồi nói tiếp – Ông chờ tôi đốt mớ giấy vàng mả cho mấy nấm mộ hoang sau nhà rồi tôi đi với ông.
Thầy Năm gom hết đồ nghề bỏ vào túi vải “càn khôn” rồi quảy lên vai bước ra ngoài. Thầy nhìn lại căn nhà ọp ẹp của mình một lần nữa. Lần này đây thầy có linh tính chuyện không hay lắm sẽ đến với thầy.