Anh chòi đặt nụ hôn lên má vợ :
-Coi Rồng Rồng hớn hở như lớn ra đó !
Quả Hoa xé mồi, đưa chồng ăn rất ngon miệng :
-Chỉ một tí nữa hôm nay, vợ anh Chòi bị kiến đen đỏ vàng khênh lên tổ trên cây cao.
Anh Chòi trố mắt :
-Phục em quá đi ! Dám nhảy lên gốc cây bắt kiến xuống ao cho con ăn ! Ai trông con để em làm việc đó ?
Quả Hoa nói :
-Có cụ trê tốt bụng coi hộ !
Anh Chòi vẻ nghi ngờ :
-Nghe nói họ nhà trê có kẻ xấu bụng, một là ăn thịt, hai là nhận xằng Rồng Rồng con mình.
Quả Hoa kể thêm :
-Các cụ vẫn kể ngày xưa, trê cướp nòng nọc của cóc. Cóc kiện lung tung, đục nước béo cò. Còn với cụ trê bây giờ hiền lắm. Trông mặt gửi vàng. Ai dại gì gửi trứng cho ác phải không anh !
Chòi Sộp cảm động nói :
-Em hơn anh cả sự hiểu biết lẫn tài nhảy cao vượt bờ. Ngày xưa cụ tổ nhà chuối thi vượt vũ môn cũng được giải vàng của Ngọc Hoàng.
Anh Chòi ngồi ngắm vợ ăn và chuyện trò vui vẻ. Nhưng càng nhìn anh càng thương vợ. Ăn được mà sao cứ gầy nhanh thế kia ? Rồng Rồng lớn lên bao nhiêu thì Quả Hoa gầy đi bấy nhiêu. Hình như có tí sinh lực nào mẹ nhường hết cho con. Được thuốc kiến cho Rồng Rồng thì mẹ bị đầu độc và tăng bệnh lên. Đúng là Quả Hoa mắc chứng hậu sản rồi. Anh Chòi nghĩ miên man. Tìm đâu được cái mật con kỳ đà ? Con vật đó có hình thù ra sao cũng chưa biết ? Cứ quẩn quanh trong ao tù nầy, bao giờ biết được muôn vật trên đời. Thấy chồng tư lự, Quả Hoa quay lại :
-Em gầy lắm sao ?
Chòi âu yếm nói :
-Cũng gầy ! Cố ăn hết khẩu phần đi ! Em sẽ khỏe ra…
Quả Hoa bàn :
-Sáng mai bố Rồng Rồng cùng em đi lấy thuốc thứ hai cho con để khử nọc bệnh nhé !
Anh Chòi thắc mắc :
-Thuốc gì mà hiệu quả thế ?
-Trứng ruồi, ròi nhặng ấy mà !
Anh Chòi vẫn chưa tin :
-Ruồi nhặng có ở nước đâu mà tìm. Em mà bay lên trời bắt được chúng ư?
Quả Hoa tủm tỉm gật đầu :
-Chúng mình cùng bay lên nhé !
Sáng hôm sau. Trời quang quẻ. Nắng vàng long lanh. Vợ chồng Chòi dẫn đàn con đến bờ ao trước mặt. Anh Chòi thương vợ yếu nhận đi lấy thuốc thay. Quả Hoa không nghe. Chị nói :
-Bố Rồng Rồng có khỏe nhưng chưa có kinh nghiệm. Tính nóng vội dễ hỏng việc. Bố Chòi trông con và canh gác cho em. Nếu có ác thú trên trời dưới đất phải báo cho em biết.
Nói rồi Quả Hoa quẫy đuôi nhảy phốc lên mặt bờ ao, nằm sõng soài giả chết như hôm trước nhử kiến. Một lát sau mùi tanh cá bay đi. Dưới nắng ngày càng to, Quả Hoa bị khô cong cả vẩy. Miệng khát như điên. Thân phát sốt như nằm trên chảo gang nóng. Đánh hơi, một con nhặng xanh trên trời bay tới. Nó lượn vòng tròn, giương mắt nhòm ngó, hạ cánh xuống mang Quả Hoa. Đôi cánh xòe xòe. Cái vòi dài thọc vào khe mang khua khoắng. Rồi đít chổng lên trời cắm đầu hút máu. Đã căng bụng nó lùi ra vỗ cánh bay vù đi. Tiếp theo một con ruồi trâu cũng hạ cánh bò khắp thân Quả Hoa. Bốn chân có móng cấu vào buồn buồn. Quả Hoa không dám cười. Nó cũng thò cái vòi vào khe môi hút máu. Được một bầu no nó cũng vỗ cánh bay đi. Quả Hoa biết chúng là loại nhặng ruồi thám thính. Một lát sau, một đàn nhặng xanh kêu như ong vỡ tổ vo vo ve ve vang trời đất, bay như đám mây đen lần lượt đỗ xuống thân Quả Hoa. Tiếp theo là đàn ruồi trâu ào ào kéo đến. Tranh nhau hạ cánh xuống thân Quả Hoa. Có đến ngàn vạn nhặng ruồi bu kín mít. Quả Hoa ngạt thở. Con nào con ấy cắm đầu chổng đít hút máu. Chốc chốc một con mòng trâu bay đến. Đàn ruồi nhặng bay vù lên kêu rầm rĩ. Khi con mòng hút máu no bay đi, đàn nhặng ruồi lại tụ về xô bồ hỗn loạn. Một con nhặng có đôi mắt to thố lố ra lệnh :
-Đã no máu cá bắt đầu truy hoan. Đẻ trứng vào mang vào vẩy con cá quả nầy cho ta !
Một con ruồi ngố cũng tuyên bố :
-Truy hoan đẻ trứng ngay ! Chậm trễ nhặng tranh mất phần. Tất cả hãy vì tương lai con em chúng ta !
Thế là chúng nhậu ôm, hút ôm, đẻ ôm. Cắm đầu hút. Cắm đít đẻ trứng liên tục như máy. Trứng nhặng to hơn trứng ruồi. Trứng nhặng ruồi to vừa phải. Khắp thân Quả Hoa trứng trắng dã. Trứng nầy vừa đẻ ra, trứng kia đã nở ấu trùng, đua nhau lách mang, lách vẩy, cắm vòi, bám răng đục khoét máu thịt Quả Hoa. Chị đau đớn âm thầm không dám kêu, không dám cựa quậy, chịu chồng chất nỗi ô nhục của cõi đời. Tưởng là không thể chịu đựng được nữa, nhưng nghĩ đến Rồng Rồng chị càng cố gắng thêm. Vì đàn con, chịu gánh tất mọi khổ nhục trần gian. Thình lình trên trời có con diều hâu đánh hơi tanh cá bay đến. Nó lượn vòng. Mắt cú vọ đảo đi đảo lại soi mói. Nó lăm lăm cái mỏ khoằm, bổ nhào xuống, định cắp Quả Hoa bay lên trời. Bố Chòi dưới ao lo sợ gọi ầm lên :
-Diều hâu đến ! Xuống ao ngay !
Quả Hoa nghe tiếng chồng, lập tức lật mình, quăng thân xuống ao đánh “bõm” một tiếng, tung sóng trắng lên trời. Diều hâu xà xuống vồ hụt. Ruồi nhặng bay rầm lên như đám khói đen sì. Con diều hâu còn tiếc rẻ, đảo lại một vòng nữa, mới chịu bỏ đi. Dưới ao, bố Chòi dìu mẹ Quả Hoa. Chị vẫn run lên cầm cập. Hơi thở hổn hển chưa hết nỗi bàng hoàng. Rồng Rồng vây lấy mẹ. Anh Chòi bảo đàn con :
-Trứng ruồi bọ nhặng trắng dã trên thân mẹ đó ! Chúng là thuốc bổ dưỡng và chữa bệnh, các con hãy ăn đi !
Rồng Rồng nghe bố, đua nhau đớp ăn thật vui mắt. Đàn con rúc rích đớp trứng bắt ròi làm cho mẹ dễ chịu hẳn đi. Chị thấy tiêu tan hết nỗi đau đớn cực hình. Trong lòng dào dạt niềm yêu thương chồng con. Anh Chòi nhìn đàn con ăn thuốc rau ráu mà an tâm. Nhưng lại xót xa thương vợ, tự giận mình chưa có nghị lực làm công việc tìm thuốc cứu con như thế. Anh nói :
-Mẹ Rồng Rồng vất vả lắm ! Lần sau phải để bố Rồng Rồng lấy thuốc nhé !
Quả Hoa nở nụ cười hiền hòa :
-Em có mệt nhưng chưa bằng anh săn nhái khó nhọc hơn !
Rồng Rồng ăn no cũng nổi một loạt há miệng trên mặt nước thở hít khí trời. Cùng một loạt lặn xuống sâu gây động nước như mưa rào. Chúng khỏe khoắn hẳn lên, tung tăng bơi lội cuộn tròn như quả bóng vàng, quay quay trong nước rập rờn hơi thở của sự sống. Những bọt nước sủi lên như bóng bay vui mắt.
Một tháng qua. Rồng Rồng đã lớn bằng ngón tay người. Tuổi sơ sinh bệnh tật đã lùi vào dĩ vãng. Từ nay mang tên mới là chõn. Chõn kiếm ăn tự lập được rồi. Chúng tạm biệt bố mẹ chia nhau từng nhóm đi kiếm sống nơi nơi. Lúc nào nhớ bố mẹ chúng tìm về thăm hỏi quấn quít một lúc lại ra đi. Vợ chồng anh Chòi được thanh nhàn hơn. Nhưng bệnh hậu sản của chị trở nên trầm trọng. Anh Chòi kiếm được mồi nhường nhịn nuôi vợ mà vẫn không lại sức. Có ăn mà chưa có thuốc trị bệnh cũng chưa khỏe được. Nhiều lúc Quả Hoa không nhấc nổi cái vây lên được. Cứ nằm ngửa trong nước mà há đôi mang. Trong cái ao tù đã có bao nhiêu sản phụ chết vì bệnh nầy, khó mà đếm hết tên. Anh Chòi đâm lo lắng dữ lắm. Kiến, trứng ruồi bọ nhặng có thể tìm ra. Còn kỳ đà thì quả là khó khăn vô cùng. Tìm nó bằng cách nào hả trời ? Trời có lụt đâu mà phóng ra khỏi ao tù đi khắp chốn xem sao ? Cứ thế nầy, thì cái ao làng quanh năm đục ngầu cướp mất em Quả Hoa của ta thôi !
Quả Hoa ú ớ mơ giấc chẳng lành. Chị bị con kỳ đà săn đuổi nên choàng dậy. Thấy chồng ngồi vò đầu thức trắng mà thương quá. Chị quờ vây ôm chồng nũng nịu :
-Anh đừng lo em chết nhé !
Anh chòi nói:
-Anh đang nghĩ cách tìm kỳ đà cho em!
Quả Hoa tâm sự:
-Ngày còn đi học có biết con kỳ đà vẽ trong trang sách. Nó là loài bò sát họ thằn lằn nhưng to. Nó vừa sống trên cạn vừa sống dưới nước. Nó ăn thịt chim, nhái, cá. Chuối ngộc có thể đánh được nó? Trong ao tù , chờ đến ngày làm mồi cho bọ quăng cũng chưa thấy nó. Muốn tìm được nó phải vượt cái ao nầy. Nếu đến được suối hồ mới có hy vọng. Anh còn nhớ địa lý vùng nầy không?
Anh chòi gõ vây lên đầu mấy cái:
-Không! Ngày bé ham chơi, lười học, óc bã đậu vẫn chưa hình dung ra suối hồ thế nào?
Quả Hoa sửng sốt:
-Thế thì em nhớ ra rồi!Thế nầy nhé: Bờ ao kia là đường nhỏ đi ra đường lớn qua một cái cầu trên suối. Ngược suối lên một cái hồ nước tận nguồn núi cao rừng sâu. Phải ra được suối ấy mới có cơ hội.
Anh Chòi chau mày:
-Chỉ có chờ mưa lụt to mới lách ra được!
Quả Hoa nén bực dọc:
-Nói như anh có mà chờ đại hồng thủy. Phải nghĩ cách nào thực hiện ngay bây giờ. Cứu bệnh như cứu hỏa mà lị!
Anh Chòi cảm thấy đầu mình tối như hũ nút:
-Đã bảo anh vô học thức. Người ta bảo bé học lớn làm. Bé anh lười học, lớn làm gì có khôn? Tìm được cách chi?
Quả Hoa trình bày dự kiến:
-Nếu anh vững lòng bền chí đi cùng em thì cùng nhảy lên bờ ao kia! Có người đi ra đường lớn. Họ sẽ bắt chúng mình xâu chung một lạt xách đi. Lúc qua cầu, thình lình chúng ta cùng rãy mạnh. Chắc chắn người ấy tuột tay. Chúng mình cùng lao xuống suối. Nếu lạt không đứt thì ta cắn đứt lạt mà bơi đi. Trừ khi lạt là sợi giây thép mới chịu bó tay.Thôi thì đằng nào cũng chết một lần. Chết vì sự khám phá tìm đường vượt ao tù còn hơn sống khổ nhục tật bệnh nơi nầy.
Anh Chòi trầm ngâm:
-Đúng là phiêu lưu mạo hiểm quá!
Quả Hoa nói quả quyết:
-Từ cái chết tìm ra con đường sống là thế!
Anh Chòi sát vây vào vây Quả Hoa:
-Anh nghe em!