VN88 VN88

Cuộc vượt ao

Truyện ngắn cuộc vượt ao do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn cuộc vượt ao.

Cuoc vuot ao

Xem truyện ngắn: Cuộc vượt ao
Tác giả: Lê Quốc Hùng

Một cái ao tù. Nước hãm quanh năm, lúc nào cũng đục ngầu. Quả hoa mới sinh đần rồng rồng lứa đầu tiên đông ơi là đông. Đàn con cuộn vào nhau bên mẹ như một trái bưởi ủng vàng lập lờ trên mặt ao.
Đáng lý phải vui mừng thì Chòi Sộp lại lo âu cau có:
-Thôi thế là hết thời thanh niên và tình ái. Còn ai khen và cảm phục thằng Chòi Sộp nầy, vừa qua tuổi chõn, mới như cái răng bừa đen đủi xám mốc mà đã chinh phục được trái tim cô thiếu nữ Quả hoa xinh đẹp nhất họ nhà cá chuối ở trong ao làng. Thật đáng kiêu hãnh lắm chứ! Thế là còn đâu những ngày nắng hồng, những đêm trăng vàng, hai đứa dắt nhau dạo chơi tình tự, khiến cho bao chàng trai Chòi Quả tức ghen lộn tiết. Đang lúc tròn trăng nở hoa của cuộc đời, Chòi đã phải từ bỏ để làm ông bố, bà mẹ non của đàn rồng rồng có ác không chứ? Cái thời các cụ có quan niệm nhiều con hơn nhiều của đã qua rồi! Cái thuở có con lúc trẻ được nhờ về già cũng đã thuộc về dĩ vãng. Một tí tuổi mà quả hoa đẻ nhiều rồng rồng ghê gớm vậy? Vỡ kế hoạch gia đình chỉ có mà lam lũ đói ăn quanh năm, còn đâu ước mơ và sự tiến bộ thành đạt của tuổi trẻ, còn đâu khả năng và điều kiện thực hiện lý tưởng trong đời cá chòi cá chuối?
Sau khi sinh nở, rời nhà hộ sinh đến giờ, vẫn chưa được điểm tâm một con nhái nào, đói cồn đói cào cả bụng, mẹ trẻ quả hoa vẫn tươi cười:
-Tại bố rồng rồng đấy! Chị em trong thủy tộc vừa rời ghế nhà trường phổ thông, đã bay nhảy đó đây. Học trường nầy, trường kia, làm việc nầy công tác nọ. Du lịch nơi nơi. Hội hè khắp chốn. Còn mình cứ ru rú trong ao làng tù hãm. Quanh đi bắt con nhái, quẩn lại bắt con giun. Tối ngày chẳng đủ no. Bây giờ có hối tiếc thì cũng đã muộn rồi. Đã chót thì phải chét. Đã cấy thì gặt chứ còn gì. Thôi thì đằng nào nòi giống vẫn là cao quý. Mình làm mình chịu có sao đâu. Tự gắng lên muôi đàn con không đếm xuể, mai ngày thành chõn, thành Chòi, thành Sộp, thành Quả thời được nhàn, thành Gộc, thành ngộc thì được nhờ. Sông có khúc, họ nhà Chuối nầy có lúc mát mặt mà. Các cụ bảo sướng trước khổ sau không bằng khổ trước sướng sau. Ở đời có phúc hậu là hơn. Bây giờ em nhờ bố Rồng Rồng chạy thuốc thang phòng bệnh hậu sản cho mẹ, phòng dịch bệnh cho Rồng Rồng sơ sinh nhé !
Chòi Sộp thở dài đánh thượt, uể oải cựa vây, đến nhà bà lang Trắm cỏ :
-Chào bà Trắm cỏ. Quả hoa mới sinh. Có thuốc phòng hậu sản và phòng dịch cho mẹ con Rồng Rồng, mỗi thứ bán cho một liều.

Bà nhìn bố Chòi Sộp, hai cái vây cổ dưới mang, phân vân nói :
-Cháu có bao nhiêu ?
-Thưa bà, dốc túi chỉ còn 2000 thủy kim.
-Thế thời lấy hai gói. Một gói lá vàng cho mẹ. Một gói lá xanh cho con.
Chòi Sộp trố mắt kinh ngạc :
-Thuốc gì mà lồng phồng một ôm thế nầy ?
Lang Trắm cỏ cười gợn sóng má :
-Thuốc nam dân gian chả thế còn thế nào ?
Chòi Sộp nhìn vào cửa hang bà lang toàn cỏ là cỏ, cây là cây. Từng bó khô, bó tươi treo linh tinh các nơi. Trả tiền xong, anh bố non hí hửng về ngay :
-Thuốc đây nhà ơi !
Quả hoa hớn hở mở ra xem hai gói thuốc. Gói vàng cỏ khô. Gói xanh cỏ tươi. Bật cười rũ rượi :
-Bố Rồng Rồng chưa biết rồi. Họ chuối mình ăn uống chi được cây cỏ bao giờ ? Trả lại người ta không nhận. Dùng không xong. Đang lúc túng bấn mà phí tiền.
Chòi Sộp càu nhàu :
-Để anh đem trả. Phải cự cho mụ lang băm lá, lang băm cỏ một chưởng. Tôi đã bảo mua thuốc cho Quả Hoa và rồng rồng uống cơ mà ! Mụ Trắm cỏ không biết tôi là Chòi Sộp hay sao ?
Quả Hoa can :
-Bây giờ lang nào cũng cần bán được thuốc mà. Đã bảo là cá nào ngày nay cũng chỉ biết gọi tiền ơi là tiền. Bố Rồng Rồng nhà ta cũng bờm quá nữa. Thời gian đem trả lại thuốc thì mất việc vừa khó nhọc nên thôi nhà
ạ ! Hình như em còn 2.000 thủy kim trả viện phí còn lại. Bố Rồng Rồng lại đi mua hiệu thuốc khác vậy nhé !
Chòi Sộp cầm tiền lao đến nhà thầy thuốc Trắm ốc. Anh hớt hải nói :
-Thưa thầy Trắm ốc. Quả Hoa mới sinh, thầy có thuốc phòng hậu sản và phòng dịch bệnh cho mẹ con Rồng Rồng bán cho một liều !
Thầy Trắm ốc đang phân loại thuốc : ốc nhồi, ốc vặn, ốc nứa, ốc ma đanh… có nghe giọng anh Chòi Sộp vừa qua tuổi chõn ngày nào đã làm bố rồi, tặc lưỡi nói vọng ra :
-Có bao nhiêu ?
-Hai ngàn thủy kim.
-Thế thì trao tiền lấy thuốc : ốc nhồi cho mẹ, ốc vặn cho con !
Chòi Sộp vừa nhận thuốc trả tiền vừa ngẫm nghĩ : họ trắm chỉ có hỏi bao nhiêu tiền. Không ai hỏi có bao nhiêu rồng rồng. Thì ra cá bây giờ quý tiền hơn rồng rồng ư ? Chưa dứt mạch nghĩ ngợi, đã về đến nhà :
-Mẹ Rồng Rồng ơi ! Thuốc đây !

Quả Hoa thấy hai con ốc mà cười ngặt nghẽo :
-Bố Rồng Rồng bờm thật rồi ! Họ nhà Chuối ăn uống chi ốc bao giờ ? Trắm ốc hay Trắm cỏ vẫn đều là trắm cả mà thôi. Bố Chòi Sộp ít hiểu y dược học quá. Giờ thì tìm đâu ra tiền ? Chỉ còn có cách mua chịu. Thời buổi tiền đẻ tiền chắc gì ai bán chịu. Ngân đen, ngân đỏ đều muốn vỡ kế hoạch sinh đẻ tiền. Cá thì giới hạn đẻ hai con. Tiền thì một đồng muốn đẻ ti tỉ đồng. Tiền vay, tiền nợ đều phải trả lãi ngày lãi tháng lãi năm, lãi đón đầu sóng đầu gió trượt giá. Ai có tiền vỏ hến lá cây mà cho người thiếu tiền vay trong cơn sốt tiền bây giờ ? Nhưng vẫn có người bán chịu. Không bán chịu để thuốc mốc ư ? Ồ em nghĩ ra rồi. Bố Rồng Rồng đến y viện ao làng gặp cụ tiến sĩ y học Chuối Ngộc xem sao ? Chỗ cùng họ hàng, không mua chịu được thuốc cũng sẽ đựợc một lời chỉ bảo tự tìm thuốc, tự cứu lấy bệnh cho mình anh à! Cụ tiến sĩ vốn có tiếng giàu y đức mà. Bố rồng rồng nghe em đi đi nhé!
Chòi sộp lại lao đầu đến y viện cá ao. Gần đến nơi, anh gặp bác gộc sộp ẵm vác thằng cu chõn đã chết cứng, nhợt nhạt vẩy ra về. Anh sửng sốt hỏi:
-Chõn sao thôi ngáp rồi?
Bác gộc sộp méo xệch cả mồm:
-Vì không có thủy kim Chòi à!
Đi một quãng nữa, lại thấy chị Diếc khóc đỏ mắt, cõng thằng dô don bụng giun to như quả táo, xanh xao, gầy gò, anh Chòi kinh ngạc hỏi:
-Sao lại đưa don về?
Chị diếc lấy vây gạt nước mắt:
-Về ngoại trú! Không có thủy kim đấy!
Chòi Sộp lại ngẫm nghĩ chắc là không có tiền mua thuốc hoặc nạp viện phí đây chăng? Vào phòng khám, Chòi Sộp hỏi cá áo vẩy trắng:
-Cho tôi gặp cụ tiến sĩ…
-Xuống nhà xác rồi !
Chòi Sộp vào nhà xác hỏi cụ tiến sĩ. Cá coi nhà xác mở từng cái lồng tử thi cho tìm:
-Chép Văn Chôi tiến sĩ giáo sư!
-Không phải!
-Ngư Mè Hoa tiến sĩ văn chương!
-Không phải!
-Quất Ngạnh Chiên tiến sĩ vật lý thiên văn!

-Không phải!
-Hôm nay tiến sĩ chết có ba.
-Thế hôm qua?
-Chết bảy!
-Ngày mai?
-Chưa biết có thể nhiều hoặc ít, có hoặc không!
Cá coi nhà xác hỏi lại:
-Anh tìm tiến sĩ nào?
-Tiến sĩ Chuối Ngộc!
-Cụ ấy chưa chết vừa xem xét tử thi ở đây!
-Sao tiến sĩ chết nhiều thế?
-Chất xám rẻ như bèo. Không có thủy kim hộ mệnh!
Chòi sộp vẫn còn trố mắt:
-Tiến sĩ chuối ngộc cũng sắp chết à?
Cá coi nhà xác phát cáu:
-Đã bảo là chưa. Cụ ấy lên phòng làm việc rồi!
Bố chòi tìm đến phòng cụ chuối ngộc:
-Con chào cụ tiến sĩ y học cá! Con là Chòi Sộp. Quả hoa nhà con mới sinh. Cụ có thuốc phòng hậu sản và phòng dịch bệnh cho rồng rồng, bán cho con một liều.
Cụ chuối ngộc chỉ ghế mời chòi ngồi:
-Anh có bao nhiêu?
-Dạ! Bao nhiêu gì ạ?
-Bao nhiêu để có thuốc?
-Bao nhiêu chịu ạ!
Cụ tiến sĩ y học cá cười trơ lợi. Rụng hết răng từ bao giờ chẳng rõ:
-Thuốc anh hỏi, dược viện ao làng không bào chế được. Phải mua bằng ngoại tệ. Một triệu thủy kim một liều.Tôi lấy đâu ra tiền mà cho anh mua chịu. Lương tôi mỗi tháng chưa đủ nửa liều thuốc. Nên anh cảm thông cho cái nghèo của tôi nhé! Thời kinh tế thị trường nó vậy! Bây giờ gặp ca bệnh cấp cứu, tủ thuốc y viện ao làng không có tiền mua, đành bó tay. Khi ấy, người nhà bệnh nhân có tiền mua thuốc ngoài hiệu tư nhân mang vào thì chữa, mà không có thì đành cho chuyển bệnh nhân đi bệnh viện tuyến cấp trên…Quả hoa sinh đẻ nạp bao nhiêu viện phí? Mỗi cháu rồng rồng chẳng may sơ nhiễm lao, còi xương, suy dinh dưỡng, vào viện bây giờ cũng phải chục ngàn thủy kim chụp phim. Ba ngàn thủy kim xét nghiệm BK. Năm chục ngàn thủy kim viện phí. Bốn ngàn thủy kim một ngày ăn. Nằm viện có khi hàng sáu tháng, một năm. Hỏi anh lấy tiền đâu? Rồng rồng nhà anh có bao nhiêu cháu?

VN88

Viết một bình luận