VN88 VN88

Cuộc vượt ao

-Dạ! Nhiều chưa đếm hết ạ! Cụ chuối ngộc nói tiếp:
-Ngày xưa tôi làm giám đốc nhà thương từ thiện những cá nghèo như anh vào viện không phải mất tiền. Hai thập kỷ qua, tôi làm trưởng khoa, cá bệnh vào viện được bao cấp không phải mất tiền. Ngày nay kinh tế thị trường, vào viện phải nạp tiền viện phí gồm tiền khám bệnh, tiền điều trị, tiền thuốc, tiền giường bệnh… Nếu anh có mua bảo hiểm y tế thì thừa bù thiếu anh vào viện được chữa bệnh. Nếu quá nghèo thì anh vẫn được chữa. Viện có thuốc gì thì cho thuốc ấy, có nhiều cho nhiều , có ít cho ít tùy theo bệnh. Có thể anh phải tự túc một phần. Bằng không thì bệnh lâu khỏi, khó khỏi…Bao giờ ao làng được đô thị hóa kinh tế phồn vinh giàu có, có thể có bệnh viện từ thiện hoặc bao cấp người nghèo chữa bệnh không mất tiền. Hiện tại ta phải chấp nhận việc chữa bệnh chưa được cải thiện.
Vậy anh chòi hãy thông cảm cho khả năng của tôi. Lúc nầy, tôi chỉ còn tí chất xám lương y nữa thôi. Nên mách cho anh tự tìm thuốc tự cứu lấy mình. Đó là con kỳ đà, lấy mật làm thuốc cho mẹ, lấy thịt làm thuốc cho con. Bài thuốc cho rồng rồng còn là kiến đen đỏ vàng, trứng ruồi bọ nhặng. Trong ao làng tù hãm khó tìm kiếm. Nhưng tôi tin vợ chồng anh có thể tìm được!
Chòi Sộp trố mắt há mồm:
-Toàn những thứ ở ngoài ao làng, ngoài nước, tìm sao được mà tìm. Cụ đùa hay đánh đố con ư?
Cụ chuối ngộc lại cười:
-Có bệnh thì vái tứ phương. Gặp thầy gặp thuốc thì có phúc. Tôi không đùa không đố. Anh cố mà tìm cho vợ con nhé!
Chòi Sộp vẫn càu nhàu bỏ ra về quên cả chào cụ chuối ngộc. Về đến nhà, kể lại sự việc không kết quả cho vợ nghe một cách tuyệt vọng. Nhưng Quả hoa vẫn tươi cười nói:
-Bố rồng rồng được việc lắm! Nhưng bây giờ chưa làm ngay được. Tốt nhất anh đi kiếm cho em một con ngóe. Em đói lâu rồi! Sợ hạ đường huyết thì khốn!
Chòi Sộp mỏi vây, đờ vẩy như muốn rụng ra từng cái. Nhưng vợ con đói, đầu gối phải bò. Anh lò dò bơi quanh bờ ao một lượt. Không bắt được con gì. Về gần đến nhà thì trời sập tối. Bỗng nghe có tiếng lõm bõm chạy thia lia dài trên mặt ao về phía mình. Thì ra một con nhái đánh hơi thấy đàn rồng rồng lao tới nhà chòi.

Lập tức lấy hết sức bình sinh, quẫy bốp một tiếng, chòi đớp con nhái đánh “bập”. Nhái kêu ẽo ẽo cấp cứu, vẫn chưa nhận ra lòng tham mù quáng như lợn dẫn thân đến miệng hùm. Chòi nghĩ vài giây cho hết cơn run rẩy vì mừng và mệt. Nghe tiếng nhái kêu rắn nước lao đến rờn sóng, cướp luôn mồi trên miệng của chòi. Anh bơi theo rắn van nài:
-Vợ chồng tôi mới vào tuổi chòi chưa có nghề nghiệp. Làm ăn cửu vạn thu nhập kém. Vợ lại đang ở cữ. Từ lúc đẻ xong đến giờ một ngày chưa có gì ăn lót dạ. Nên em cắn cỏ xin anh tha cho!
Rắn nước trả lại con nhái, quẫy đuôi đánh bịch vào đít :
-Từ nay phải đeo cái mặt mẹt vào lưng đề : thu nhập thấp, vợ đẻ, con thơ để bọn tao biết khỏi mất công rình mò săn đuổi trấn lột hiểu chưa ?
Đom đóm thấy chòi sờ soạng chưa nhận ra lối về, bay tới, lập lòe ánh sáng, soi đường giúp bố Chòi Sộp về nhà, trao mồi cho mẹ con Rồng Rồng ăn. Quả Hoa tủm tỉm cười :
-Bố Rồng Rồng nhường em, nên đói lắm phải không ?
Để Quả Hoa ăn được ngon, anh Chòi bảo :
-Em ăn đi ! Anh cũng đã xơi con cào cào rồi !
Quả Hoa biết ý, xẻ một đầu nhái cho chồng để có sức trông đàn con đêm nay. Chòi chiều vợ ăn một tí cho vui. Quả Hoa vuốt vây lưng chồng, nói :
Trai nuôi vợ đẻ gầy còm
Gái nuôi chồng ốm béo tròn cối xay.
Cả hai bố mẹ rồng rồng đều cười rúc rích.
Đã qua tuần ở cữ, vợ chồng chòi ra công tìm kiếm thức ăn nuôi con. Anh chòi lùa đàn bọ quăng từ đầu bờ ao nầy tới. Quả hoa xua đàn bọ gậy từ đầu bờ ao kia lại. Hai phía cùng dồn đàn bọ vũ quăng võ gậy cho rồng rồng xem rồi đánh chén. Chúng vừa ăn vừa lao xao bình luận:
-Cái giống bọ quăng vung gậy đánh nhau suốt cả ngày thế mà ngon quá!
-Ưa đánh nhau, khoe võ nghệ dọa đời thì phải xơi cho hết sạch sanh.
Quả hoa vừa coi rồng rồng vừa kể chuyện cho các con nghe:
-Nó là ấu trùng của loài muỗi đó. Thích chinh chiến để hóa thân thành bọ hai cánh bay vo ve hút máu các loài thú trên cạn và truyền nhiều dịch bệnh nguy hiểm như sốt rét, sốt xuất huyết, viêm màng não Nhật Bản và bệnh giun chỉ …
Rồng rồng đồng thanh nói:
-Nếu vậy thì chúng con không để sót một con lột xác thành muỗi bạc ác, mẹ ạ!
Bố chòi khen:
-Các con ngoan lắm! Mới là rồng rồng đã là hiệp sĩ rồi đó!

Nhưng rồi bọ quăng cũng hết. Đàn rồng rồng khôn lên bao nhiêu thì cơ thể còi cọc đi bấy nhiêu. Con nào con ấy suy dinh dưỡng giơ bộ xương sườn xương sống như thần chết. Hình như cũng sơ nhiễm lao nên hay sốt về chiều. Một số rồng rồng ít hoạt động cứ lờ đờ nghe chừng bị bại liệt. Chòi bố ít biết lo xa. Quả hoa cả lo, lại lam lũ kiếm ăn nuôi con nên gầy rạc đi, vây vẩy xanh xao chẳng còn xuân sắc như ngày nào nữa. Đang tuổi thanh niên mà đã ra mẹ rồng. Thâu đêm quả hoa trằn trọc thao thức không ngủ lo nỗi lo làm mẹ tần tảo nuôi con, làm thế nào để chữa bệnh cho con bây giờ? Chị nhớ lời chồng kể. Cụ chuối ngộc đã dặn dò: “Tự tìm thuốc, tự cứu lấy mình”. Phải lắm! Đã hết thời bao cấp mà lị! Không tự cứu còn chờ vào ai nữa? Không thể quen cái thói ăn sẵn mà học theo lối há miệng chờ sung rơi vào. Không thể hơi ốm đau, đã vào viện chờ cấp thuốc. Nguồn thuốc trong thiên nhiên không thiếu, chỉ sợ mình thiếu can đảm, bé trí khôn. Mật và thịt kỳ đà. Kiến đen đỏ vàng. Trứng ruồi bọ nhặng. Chúng vừa là thức ăn bổ dưỡng vừa là vị thuốc thần hiệu. Trong ao không có thì phải tìm ngoài ao. Ước mơ và hành động. Nói đi đôi với làm. Không thể chờ đợi trời cứu và cái chết. Cha mẹ nào nỡ lòng bó tay để con khổ con bệnh? Nghĩ đến đây, thì trời sáng bạch. Quả Hoa quyết định cứu con trước cứu mình sau. Chị gọi chồng dậy, lôi vây nói :
-Bố rông rồng ơi! Hôm nay em thực hiện lời chỉ dẫn của cụ chuối ngộc đây! Anh có tin là được không?
Bố cu chòi còn ngái ngủ đã càu nhàu:
-Lão già đánh đố để quay về mua thuốc của lão. Mình chẳng còn tí nhan sắc nào bán để có thủy kim.
Quả hoa cười trêu:
-Em còn xuân chán! Em bán hoa, bố rồng rồng có ghen không đấy?
Anh chòi hai vây choàng vai vợ:
-Đứa nào dùng thủy kim mua em làm bồ nhí không còn cái đầu với anh đâu. Thân em có tàn tạ như hoa héo vẫn là người vợ đẹp của anh!
Quả hoa vui vẻ phân công:
-Anh đi tìm nhái. Em dẫn con đi tìm thuốc. Thi đua xem ai lập được công to.
Chòi Sộp tán tỉnh:
-Có thành tích được thưởng cái gì?
-Em thưởng cái nầy!…
Chòi Sộp nói quả quyết:
-Anh thưởng em con ngóe thật mập!
Phải khó nhọc lắm, Quả hoa mới đưa được đàn rồng rồng sang bờ bên kia. Nơi ấy, có bóng cây to. Trên cành có tổ kiến đen, kiến vàng. Dưới gốc chắc chắn có tổ kiến đỏ. Quả hoa chưa nhảy cao bao giờ. Nhưng chị quyết chí nhảy lên gốc cây ấy. Ngày còn đi học, đến giờ thể dục nhảy xa nhảy cao là bỏ trốn . Bây giờ mới thấy tiếc. Nếu nhảy lên được thì ai trông con? ếch đến ăn thịt thì sao? Biết vậy bảo Chòi Sộp đi cùng có tiện lợi không? May quá có cụ cá trê ngồi dưới bóng cây. Quả hoa bơi đến:
-Chào cụ trê ạ! Cụ làm ơn cho con gửi đàn rồng rồng một lát nhé!
Cụ trê cười móm mém cái miệng bẹp:
-Được!

Quả hoa lấy hết sức mình, quật đuôi đánh bốp lên mặt nước, tung sóng, nhảy phốc lên mặt bờ dưới gốc cây, nằm thẳng đuôi như chết. Vài phút sau thấy đầu còn nghĩ mới biết mình còn sống. Chị bắt đầu cảm giác buồn buồn, ngứa ngứa, tê tê rồi đau nhoi nhói toàn thân. Ở mang ở miệng như bị rứt ra từng miếng thịt. Quả hoa sẽ he hé mắt:
-Trời ơi! Cơ man nào là kiến…
Kiến đen, đỏ, vàng thi nhau kéo đến bu đầy mình Quả Hoa. Kiến chúa rung râu vung kiếm hò hét khiêng chị lên tổ. Nó phùng mồm trợn má quát:
-Tất cả nghe ta nói đây! Ta hô một mó tay. Ta hô hai chuẩn bị. Ta hô ba cùng bốc con mẹ nầy khiêng đi!
Đàn kiến thợ ba mầu dạ ran:
-Sẵn sàng!
Kiến chúa lập tức nhún chân, múa tay, hô liên tiếp:
-Một hai ba ! Một hai ba ! Một hai ba !…
Quá tam ba bận, đàn kiến dốc tổng lực, liên hiệp đen đỏ vàng khênh không nổi. Kiến chúa nói :
-Chủ quan nóng vội, mơ mộng hão, hỏng việc. Con mẹ nầy ngoan cố ì ra đấy. Ta chia xác nó làm ba phần: đầu cho kiến đen, giữa cho kiến đỏ, đuôi cho kiến vàng. Hãy xả thịt nó ra mà ăn cho no. Còn lại tha về tổ mau !
Thế là hàng vạn cặp răng kiến tới tấp rứt vây, rứt thịt, xẻ ra từng mảnh nhỏ li ti. Miệng kiến cắn xé. Đít kiến châm đốt, tiêm nọc độc cho Quả Hoa chết. Quả Hoa đau đớn quá, không chịu được, liền cựa vây. Đàn kiến tung tóe chạy tản ra. Chị lại nằm yên, giả chết nhử chúng vào. Lần nầy, chị cắn răng chịu đựng nỗi đau đớn cực hình, ngoài sức tưởng tượng. Dù chị có phải hy sinh vì Rồng Rồng cũng cam lòng. Khi lũ kiến mê mải xé xác mình, bất ngờ chị lật thân, quăng ùm xuống ao mang theo hầu hết đàn kiến đen đỏ vàng. Đàn Rồng Rồng đang mếu máo gọi mẹ thì thấy nước tung tóe, mẹ hiện ra giữa những đám kiến trôi nổi lềnh bềnh. Chúng khúc khích cười ùa đến đòi quà chợ. Quả Hoa mừng tủi giục các con :
-Kiến đấy! Quà thuốc của mẹ, các con ăn đi ! Ăn cho khỏi bệnh. Ăn cho khỏe mạnh, để lớn thành chõn thành chòi, cho bố mẹ nhờ. Ăn mạnh lên các con ơi !

Đàn Rồng Rồng lúc đầu sợ sệt ngập ngừng, sau càng ăn càng quen, càng quen càng ngon. Chúng há mồm đớp kiến nhai rau ráu, động nước lách tách rất là vui. Cụ cá trê trông cảnh tượng ấy, mà thèm lây, cười mãi cái miệng bẹp dài chỉ còn có lợi. Mẹ Quả Hoa tươi cười nói :
-Cảm ơn cụ ! Các cháu có ngoan không cụ ?
Cụ trê đáp :
-Có chi mà cảm ơn ! Rồng Rồng nhà chị cũng như cháu chắt của tôi. Có điều là chị kiếm mồi quả lâu. Nên chúng nó nhớ. Có lão ếch đến quấy rầy. Bị tôi mắng cho, xấu hổ bơi về hang rồi. Tôi cứ lo cho chị ở trên bờ không được bình yên. Chẳng may mà gặp chim, chuột, mèo thì không còn. Vả lại kiến đốt chết voi mà sức chị thì đáng là bao.
Mẹ Quả Hoa e lệ cúi đầu :
-Con cũng liều cụ ạ ! Người ta vẫn nói Rồng Rồng cá chuối đắm đuối vì con mà !
Đàn con được bữa kiến no, khỏe hẳn lên, lượn tung tăng. Chúng cùng nhau há miệng đớp không khí. Cùng hụp lặn xuống tầng nước sâu. Lên lên xuống xuống. Bọt khí tung ra như hoa bay.
Khi ra về Quả Hoa bảo Rồng Rồng :
-Ạ, cụ đi các con !
Đàn con quay đầu về phía cụ trê đồng thanh ạ vang dậy ao. Mẹ con đi rồi cụ Trê mỉm cười một mình :
-Con mẹ Quả Hoa nầy can đảm thật !
Vừa về đến nhà, bố Chòi Sộp cũng đã tha ba con nhái về. Anh hớn hở nói:
-Phần thưởng của bố Chòi mừng mẹ Rồng Rồng đây !
Quả Hoa ôm chồng hôn :
-Còn đây thưởng bố Rồng Rồng như đã hứa !
Bố mẹ quay ra ngắm đàn con xúm xít xung quanh : Mắt đứa nào đứa ấy đen lay láy. Vây bơi, đuôi quẫy nhanh nhẹn ngộ nghĩnh.
Bố Chòi cười cười :
-Em kiếm được kiến cho con phải không ?
Quả Hoa liếc chồng :
-Sao anh biết ?

VN88

Viết một bình luận