Sơn bây giờ phải mang cả thân hình của Hương, vừa phải nhịp đưa ra đưa vào thì dĩ nhiên tốc độ có chậm lại nhưng bù lại mỗi lần nó nhấc hông Hương nên và để hạ xuống thì buồi của Sơn như một cây cọc xiên ngập vào lồn Nàng sâu hết cỡ làm cả hai giật nên vì sướng.
Được một lát Hương hạ một chân xuống trở về tư thế cũ. Không biết do nàng ôm mỏi tay hay Nàng sợ Sơn mệt. Chỉ biết khi đó cái tốc độ đụ của Sơn như điên như dại đâm chéo đâm ngang làm nàng mụ mẫm đi vì khoái lạc. Nước trong lồn nàng và tinh dịch của Sơn chộn lẫn làm lồn Nàng mở rộng. Những phát địt của Sơn do quá nhanh hay Lồn Nàng quá trơn chu, thỉnh thoảng lại trượt ra ngoài làm Hương cảm thấy trống vắng trong Lồn. Mỗi lần như vậy, Nàng tóm lấy cái Buồi lừng lững đặt lại đúng mép lồn cho Sơn sập vào. Rồi không biết do hay bị tuột ra ngoài hay do Nàng sợ Sơn xuất tinh ngay mà Hương muốn thay đổi tư thế. Nàng muốn nằm xuống sàn để Sơn đụ cho thỏa thích.
Rút Buồi Sơn ra khỏi lồn mình nàng thấy nó phựt nên kiêu hùng. Nắm lấy nó như bị thôi miên, Nàng ngoạm lấy cái buồi còn ướt đẫm tinh dịch mà bú mà mút. Cái vị mặn mặn tanh tanh kia giờ đây lại trở thành kích dâm vô cùng. Tay Hương nặn nặn vân vê hai hòn dái của Sơn làm gã tưởng như được nên thiên đàng. Ánh mắt gã bắt gặp ánh mắt Nàng ngẩng nên đĩ thõa, dâm đãng… Gã thèm được hôn vào cái miệng kia, được liếm cái chất nhờn đang dính quanh cái miệng dâm dục kia. Gã rút buồi ra khỏi miệng Nàng và đè Nàng xuống sàn. Cùng lúc đôi môi hắn gặp môi nàng thì buồi hắn cũng đã ngập trong Lồn Nàng.
Gã chơi Nàng như điên như dại? Nàng đáp ứng lại bằng những cái ưỡn người nên đón nhận. Lại những tiếng phạch phạch va đập, lại những tiếng lép nhép dâm cuồng. Dâm thủy cứ tuôn trào… do ma sát của Buồi và Lồn mà nổi bọt trắng như xà phòng bám quanh mép Lồn Hương.
Lặp lại tối qua, Sơn nâng chân Hương nên vai mình khiến nàng rên hự một tiếng khi nó sập buồi ngập chạm tử cung nàng và nó giập nhanh, mạnh như người ta giã gạo làm Hương chỉ còn biết la hét rầm rĩ hòng xả bắt cơn sướng tột đỉnh để đón nhận những đợt sướng mới.
Lúc này cho dù có Chồng nàng xuất hiện nàng cũng mặc kệ, dẫu rằng Nàng và Sơn – hai mẹ con – có bị đày xuống địa ngục cũng mẵc kệ – ở đó họ vẫn tìm được chốn Hoan lạc riêng cho hai người. Vâng? con quỉ dâm loạn đã hoàn toàn chiến thắng giữa ánh sáng ban ngày. Cám dỗ dâm dục xa đọa đã che mất ánh sáng thánh thiện trong lòng họ. Hai Mẹ, con đang đụ nhau một cách cuồng loạn giữa ban ngày? trong lúc chồng của họ, cha của họ sắp về sau chuyến công du với nghĩa vụ chăm lo cho cả gia đình.
Dĩ nhiên hai người dâm loạn đang đưa nhau đến cực lạc lúc này đâu có nghĩ đến Ông – với họ bấy giờ chỉ là hôn hít, liếm láp, giập và rướn… chỉ là tiếng rên rỉ, tiếng hổn hển… . và khi Sơn vẫn để hai chân Hương nâng cao nhưng thay vì giang ra trên hai vai mình thì nó khép hai chân Hương lại để Lồn Nàng kẹp chặt Buồi nó lại… thì mỗi cú giập của nó thực sự đưa hai người tới cực điểm của tình ái. Cả hai cùng cất tiếng rống như những loài thú hoang dã và khi Sơn bắn tinh trùng xối xả vào lồn Hương thì nước Lồn Nàng cũng trào ra giật giật… .
Đê mê thỏa mãn Hương ôm chặt lấy sơn như khẳng định một quyền sở hữu Nàng thì thào không biết với Sơn hay với Ông trời:
– Trời ơi sướng thế này bỏ làm sao được!!!
Vâng Quỉ Satan đã chiến thắng bằng cách giành một chỗ trong địa ngục để cho hai người xây dựng chốn Hoang lạc cho họ!
Lời nói của Hương không đơn thuần chỉ là một câu thốt ra trong lúc đạt tới đê mê sung sướng của tình dục ; đó còn là một lời kết luận chung mà Nàng tuyên bố thay cho cả hai Mẹ, Con. Cả Nàng, cả Sơn sẽ không ai có thể từ bỏ cái lạc thú mà họ đem đến cho nhau và đón nhận của nhau. Dĩ nhiên từ nay họ sẽ luôn luôn là những kẻ vụng trộm? cùng nhau vụng trộm một chút khoái lạc của đời. Tâm hồn họ sẽ không còn sự thanh thản nữa? mà đôi khi là sự lo sợ, niềm ân hận hay cảm giác tội lỗi… để rồi lúc nào đó tất cả trở thành vô nghĩa dưới sức cám dỗ nhục dục và niềm khát khao chờ đợi… để rồi họ lại lao vào vòng tay nhau say đắm trong hoan lạc… và mỗi lần như vậy cái mức độ truy hoan càng dấn sâu hơn, trụy lạc hơn, dâm đãng hơn… tội lỗi hơn. Cứ như vậy chốn Hoang lạc của họ lúc nào cũng ngập tràn hạnh phúc trong đau khổ với bấp bênh đầy sóng gió.
Cái thực tại đầu tiên mà họ phải đối mặt là sự tồn tại của Quang – chồng Hương và là Cha đẻ của Sơn. Buổi chiều hôm ấy khi Quang trở về sau chuyến công cán thì mọi sự trong nhà đã đâu vào đấy như chưa có gì xảy ra; thậm chí còn có vẻ gọn gàng ngăn nắp hơn bình thường.
Như thường khi đi xa về, Quang ôm hôn vợ và gật đầu hỏi thăm con trai. Cũng như mọi bận quần áo của ông đã được chuẩn bị trong nhà tắm… và sau khi tắm rửa nghỉ ngơi, sẽ là bữa ăn được dọn sẵn trong nhà bếp… Quang thầm cảm tạ ơn trời với không khí ấm cúng của gia đình. Cái nếp sống đều đặn bao năm qua đã bào mòn ở ông những tinh tế trong quan hệ vợ chồng. Cũng như cái chuyện đêm nay Ông và Nàng sẽ làm tình sau chuyến xa cách? cái đó đối với Ông tự nhiên như một với một là hai – một công thức cố định.
Ông chẳng để ý ánh mắt của hai người – Vợ Ông và Con Ông thỉnh thoảng lại nhìn nhau đầy ẩn ý…
Sự trở về của Quang làm Hương và Sơn bối rối vô cùng mặc dù họ biết cái gì phải đến sẽ đến… Sự chăm sóc hơn bình thường mà Hương dành cho Quang có lẽ là sự hối hận hay là sự che đậy vụng về của một kẻ ăn vụng ngây thơ. Còn thái độ lảng tránh dè dặt của Sơn có lẽ là cách tốt nhất mà nó đã chọn để có thể thu mình lại với thế giới lãng mãn đang âm ỉ trong lòng nó. Cũng may thường ngày Sơn cũng ít nói.
Điều may mắn hay là điều Bất hạnh cho Quang, là Ông không biết rằng khi Ông đang thả mình thư giãn trong nhà tắm thì trong phòng khách, Vợ và Con Ông cũng đang đắm mình trong nụ Hôn. Nụ Hôn cứ như là đã mong đợi hàng trăm năm cứ như là những người tình xa cách hàng vạn dặm mới được sum họp. Những vòng tay cứ ghì chắt hơn đến nghẹt thở… những câu nói hổn hển đứt quãng:
– Má là của Sơn!!! nói đi!!! Má là của Sơn phải không?
– Ừ, Là của Sơn… , chỉ của Sơn thôi!!!… Yêu lắm!
– Hứa rồi nghe! Môi này của Sơn, Mắt này của Sơn, Đây nữa… đây nữa… tất cả… của Sơn. !
– Oh… Tham thế!… Oh… đừng… khéo Ba vào bây giờ… !!! Oh… Oh… đừng, làm người ta… . thèm… !!!
– Mặc kệ, ba tắm còn lâu! cho Sơn yêu một cái đi!!! Yêu Má lắm! Nè… . của Má cũng ướt nhoẹt rồi nè!
– Tại cái tay này cứ sờ mó làm nó hư chứ bộ! cái này nữa? hư quá – cứ cứng ngắc như thế ai mà không thèm chứ! Oh. . oh. . đừng, đừng tụt quần người ta xuống nữa!!! oh… khéo Ba vào không kịp đâu!
– Tay Má cứ vuốt của Sơn thế này làm sao mà chịu được!! oh… ! xóc nữa đi. . !!! cho Sơn đụ một cái đi!
– Ứh!!! Đây cũng thèm lắm chứ!!! nhưng nhỡ Ba vào thì sao? Cố chịu tới tuần sau Ba đi rồi cho đụ cả ngày cả đêm luôn! Ớh… . kìa nhanh nên Ba vào kìa!
Tiếng cạch cửa nhà tắm của Quang làm thức tỉnh hai Mẹ, Con đang nứng tình. Họ buông nhau vội vàng, sửa sang quần áo, đầu tóc và ngồi xuống ghế xem Tivi như hai Mẹ Con đang chờ Quang vào nói chuyện sau tuần xa cách… Quang vô phòng khách ngồi cạnh vợ, hỏi qua loa chuyện Vợ, Con mấy câu rồi khi Hương đứng dậy đi chuẩn bị bữa ăn thì Quang với tay lấy một sấp giấy tờ trong cặp và bắt đầu mải miết đọc, như không có Sơn ở đó. Thậm chí khi Sơn đứng dậy nói đi Vô bếp Giúp Má nấu ăn – một việc chưa bao giờ xảy ra? Ông cũng chẳng để ý đến nữa, trong đầu Ông bây giờ là những con số.
Ở trong Bếp, vừa thèm, vừa sợ – Vâng càng cấm đoán, càng khó khăn thì người ta càng thèm hơn, càng khao khát hơn – Hai mẹ con lại quấn lấy nhau khi Sơn bước vào Phòng bếp. Lại những nụ hôn man dại hơn. Những cú bú, mút như muốn nuốt tuột đầu lưỡi của nhau vào bụng. Lại những bàn tay lần mò sờ soạng, day, xoa, xóc, vuốt… Lại những tiếng thở dồn dập, hổn hển… và tiếng sột xoạt của vải quần bị tụt khỏi cơ thể Hương. Sơn đè sấp Nàng xuống chiếc bàn ăn, Mông nàng hơi chổng ra phía sau. Sơn đưa con cu nhằm thẳng Âm hộ Nàng tiến tới. Cánh cửa thiên đàng lại mở rộng chào đón họ. Hoan Lạc đang lơ lửng vẫy gọi hai Mẹ, Con rủ rê họ tiếp tục truy hoan dâm loạn giữa ban ngày ngay cả khi Chồng, Cha họ ở nhà.
Đúng lúc cái đầu khất của Sơn chạm tới mép Lồn Hương thì họ bị lôi tuột từ thiên đàng trở về thực tại – chỉ đơn giản vì nồi canh nấu trên bếp bị bỏ quên trào ra ngoài đánh xèo một tiếng. Chỉ ngần ấy thôi cũng đủ để cho hai kẻ vụng trộm hoảng hồn đến vỡ tim.
Mùi khét của súp cháy trên bếp lan qua phòng khách thức tỉnh khứu giác của Quang. Ông cảm thấy đói và đi qua phòng bếp xem cơm đã xong chưa. Khi Ông bước vào thì Sơn đang loay hoay múc canh ra bát. Còn Vợ Ông đang Bê đĩa thịt ra bàn ăn. Một quang cảnh gia đình đầm ấm hạnh phúc.
Bữa ăn hôm ấy Quang thấy rất ngon sau cả tuần không được ăn cơm nhà. Ánh mắt long lanh của Hương làm Ồng thấy vui vẻ. Và Sơn nữa, trông nó bắt đầu ra dáng đàn ông, mặc dù cử chỉ vẫn còn gượng gạo? Quang thầm nghĩ.
Ngồi ở vị trí chủ nhân Ông trong gia đình? Quang đâu có biết dưới gầm bàn kia cái gì đang diễn ra, rằng khi ánh mắt Hương ánh nên tinh nghịch là khi mà chân nàng đã rời khỏi dép đưa sang bên kia ấp nên chân Sơn mà cọ cọ, vuốt vuốt… . Và khi nét mặt Thằng con tỏ ra chững chạc là khi mà nó đang cố giữ vẻ mặt bình thản khi đưa chân nên tận đùi Má nó phía bên kia mà ngoáy ngoáy ngón chân qua lớp vải quần mỏng vuốt vuốt nên cái mu của Nàng. Vâng, họ đóng kịch ngay trước mặt Ông một cách đầy năng khiếu? cái tiềm năng lừa dối trong họ đã được hoàn cảnh thúc đẩy phát huy đến tối đa.
Cái ham muốn nhục dục chưa được thỏa mãn và sức kích thích của sự vụng trộm làm cho Hai mẹ, con trở nên liều lĩnh hơn, và thèm khát mù quáng hơn. Suốt buổi tối hôm đó họ lợi dụng tối đa mọi cơ hội để được động chạm vào nhau. Những cú sờ mó chớp nhoáng, những cái vuốt ve vội vàng và cả những nụ hôn lén lút ngoài tầm mắt của Quang. Họ trao nhau những ánh mắt Dâm đãng đượm buồn khi nghĩ tới đêm nay. . đêm mai… và. . cả một tuần dài đằng đẵng.