VN88 VN88

Chiều biên giới địt nhau phê quá – Truyện 18+

Mới xa nhà vài ba ngày, anh Steven đứng ngồi không yên, nhốn nháo… khác thường. Dung thầm đoán. Khi cưới mình làm vợ chắc một tuần vướng bầu. Sản xuất khoẻ cho đủ 12 con giáp, thêm Út một, Út hai… chạy giởn đầy nhà.
Dù không đáp trả việc tương lai, nhưng chuyện gió trăng bây giơ,ø nàng không chối từ. Dung ra áo quần thật nhanh, Steven chỉ mặc áo thun, quần đùi tuột khỏi châu thân, hai người hăng say nhập trận, tặng “vợ” liên tục hết cú nắc thượng đẳng, hết bên nọ sang kiểu kia, rập rình như thèm khát lâu ngày, từ từ khom xuống ôm hôn, Dung nồng nàng ghì chặc tấm thân bồ tượng đè ập trên người mình, lâng lâng sung sướng, tơ vương ấm áp. Ngửng người cao, Steven xoa bóp cặp đào tiên mát rượi, cơn dâm dục tạm vơi thỏa, vì cơn mệt mõi và buồn ngủ đang kéo về.
– Anh dưởng sức tối chơi tiếp nhen!?

Vừa hạ hỏa rút dương vật nằm ngả sang bên, chị Tư ngồi dậy chụp lấy của “chồng” bú mút, nuốt những con lăng quăng con con bám theo thân cục thịt xâm xoi trong hang sâu, chị mút cho anh cương cứng, cho người tình thỏa dục chứ không cho xịt. Được hơn 20 phút gần bên nhau, chị đâm lo giờ nầy Ba Hiếu đang chờ nữa, thật nổi truân chuyên dậy lên trong tâm can, xao xuyến vừa nhớ chồng, nhớ con da diết … trong khi cái dương cụ còn mấp máp ở bờ môi chưa thoát hẵn ra:
– Anh nằm nghĩ, cho em ra lo cơm nước kẻo trễ.

Khoảng 17 PM ông chủ về, chị giao nhà bà Emma và nhờ đánh thức Steven ăn cơm giùm. Bưng dọn tạm xong, chén đĩa và món ăn; tiếng xe của thằng con rễ Đông ngừng ở sân sau, rước chị về gia đình đang mông chờ.
Về nhà cơm nước Linh và Nhung lo sẵn sàng mọi thứ.

Chị ngồi ăn chung hàn huyên thăm hỏi việc ăn học của con, của cháu, và nhất là tin tức bảo lảnh “hiền thê” của Ba Hiếu ở Việt Nam. Thức ăn ngạt ngào hương vị quê hương, bù lại những ngày làm quản gia ăn thịt nướng, bánh mì và rau quả. Nhưng chị cảm thấy không ngon miệng chút nào cả, Dung chỉ nghĩ đến cái dương vật- chỗ ân tình của Ba Hiếu nó không to, không sừng sỏ như của Steven và của Brown Gabriel nhưng là chỗ dựa nghĩa tình, mặn nồng như thể nước mắm nhỉ Rạch Giá pha chanh, tỏi, ớt đường đậm đà có trước có sau.

Chị chỉ mong cho mọi người ăn cho mau, đừng nói hỏi lòng vòng nửa, nhất trời mau tối chị Tư Dung bươn bả nhập cuộc với cậu ba Hiếu đang rập rình trong giường. Chị vừa bị Steven giao tình lúc nảy vội về chưa rửa, âm đạo còn ướt mẹp. Cậu Ba Hiếu gần cả tháng vắng nhau, sinh lực sung mản để vào cảm thấy trơn tru, như chiếc xe boong boong trên xa lộ, êm êm mát mát. Chòm âm mao đen đậm, che lấp mép cửa âm hộ dài nhô phồng lên đang ngậm dương vật, lông dái hai bên như lão hề hoá trang râu nghạnh trê, cửa lồn nó hồng bóng láng bởi dâm thủy như suối chảy ra…
Tôi tiếp tục cuộc hành trình, nắc dồn dã, nối dòng dâm thủy người tình Steven còn vươn lại, bắt đầu cọ kỳ, thọt ngoáy lia ngoáy lịa trong âm đạo trơn tru tới lui khiến Dung khoái quá:
– Mình ơi, s..ư..ớ..n g quá thưởng thêm!.

Lòng vui mừng thỏa dục, chợt tôi xuất tinh bắn ra mau, cổ tử cung mở đón nhận dòng nước trắng đục sệt sệt ấm ấm vào tận bên trong. Dù tôi phụt hết bầu tinh lực nhưng cơn hứng còn dây dưa, thằng nhỏ ngững đầu, cương cứng bạo, nó ngoa ngoe như con rắn bò qua lại một chập, nòng “ súng” mới chịu xuôi cò gập xuống.
– Thật là tôi sướng muốn điên dại!.

Còn Dung suy luận từ ngày biết mùi vị ái ân các loại súng Tây, cục nợ đời của Ta, chị đều hưởng qua ráo trọi. Củ nừng của Tây phương bao giờ cũng to dềnh dàng, dài thược, nên nông muốn tét cái lỗ lồn chị đến tanh banh, nhưng trong cái đau kèm theo nổi sướng tăng tăng, mà chị vẫn gồng mình rán nín lặng vì khoái cảm của chính mình quên sự đau đớn, chỉ vì cái chân hạnh phúc, chọn một bến bờ cho yên cuộc đời.

Nhưng đêm nay gần xác thịt với Ba Hiếu chị đâm thương thương tủi tủi cho thân phận, cuộc đời sao lắm truân chuyên của phụ nữ chân yếu tay mềm tạm dung thân xứ người như mình.

*
* *
Phước đức tiền đường để lại cho con, cháu. Từ khi được quen biết Phi Nhung qua sự giới thiệu của Linh, Smith thường lui tới nhà tâm sự, trò chuyện, ăn uống. Chàng đâm say mê vì nhìn cô gái đậm nét Á châu, khóe miệng thật duyên, lộ nét thông minh trên vầng trán, ước ao nắm tay nàng kết tóc se tơ và thuận lý hơn vui thú xác thịt với cô em- Linh, bất chánh quá. Chàng thầm nghĩ, mình mời về gặêp cha mẹ ở thành phố, Nhung vui ưng thuận.

Từ đó, Phi Nhung- Angela- hằng ngày được Smith săn đón ân cần, cứ tan học mọi người và sinh viên bươn bả rời khỏi Sở Giáo dục Đào tạo, một chiếc xe bóng loáng đậu sẵn rước cô giáo sinh trẻ đẹp, thông minh học xuất sắc trong khóa, nổ máy chạy về hướng cuối Thị trấn, để lại nhóm sinh viên còn chậm bước, lòng đầy ngơ ngác và thèm thuồng ghanh học để lọt vào mắt xanh của “đấng trượng phu” có chức vị trong Thị trấn Hunter Valley nhỏ bé thưa người. Lần lần theo ngày tháng, rồi sinh viên phát giác anh chỉ huy Cảnh lực trồng cây si trước sân trường.

Tình cảm nẩy nở, hai người thay vì về nhà ghé quán giải lao hay trao đổi những tâm tư, dù mê thích Smith lịch lãm, học thức thật; nhưng Nhung cứ giữ đúng giờ về chăm chỉ gạo bài, giữ phong độ học chăm chỉ, cô năn nỉ yêu nhau cho cô thư thả trải những học thức trên trang giấy nọp cho Ban giám hiệu đúng kỳ. Con tim em có bóng hình anh rồi, nàng gửi nụ hôn, để gây sự tin tưởng.

Cuối năm Phi Nhung tốt nghiệp thủ khoa, mang niềm vinh hạnh cho ông bà Brown Gabriel- người bảo trợ và Smith Ballack hôn thê đứng kề, trong bức ảnh tốt nghiệp giáo sư đội hia mão, áo thụng chễm chệ. Mẹ và chị Loan vui mừng. Ước mơ của Nhung muốn dạy trường Thị trấn được toại nguyện vì muốn gần gia đình và mọi người thân. Nhưng Sở Giáo dục tuyển thêm 3 giáo sư tốt nghiệm điểm cao, học về Quản trị và điều hành: Giám thị và Giám học cho ngôi trường Trung học mới sắp khai mở ở thôn – suburb Green Valley kề bên Thị trấn. Khối di dân và tỵ nạn Việt theo chánh sách của chánh phủ thu nhận nhân đạo đổ xô về tìm việc, an cư ngày càng đông nhu cầu: nhà cửa, thương mãi, di chuyển và sự giáo dục… cũng theo với nhịp phát triển nhân sanh.
Vì thế Nhung học thêm năm lấy bằng cao học, đám cưới sau đó.

Smith Ballack nhìn Angela- Nhung giống như quả táo mộng thơm, trinh nguyên, đầu mùa trong vườn ông bà Brown Gabriel chỉ có chàng xứng đáng hái xuống.

Phần 5: Đi Thêm Một Bước
Steven được chị dâu- Emma đánh thức dậy ăn cơm tối, không thấy Dung, như thiếu hơi người đàn bà, lòng buồn rũ rượi, tự cáo trách mình, không phân minh chiếm đoạt con tim nàng làm chủ thì ngày đêm gần bên nhau.
Ăn cơm chung gia đình như đầu óc không vui thảnh thơi.
– Vắng Dung về gia đình em buồn quá?
Chờ nàng ưng thuận trả lời, anh chị nghĩ sao?
Qúy lắm! phụ nữ Việt Nam đẹp, tuổi tác xứng hợp tánh Dung mềm mỏng khéo léo trong gia đình anh chị rất hoan nghênh. Chưa có ai cao sang và chiều chuộng đàn ông như cô ta đâu!?. Vẽ vang, hạnh phúc lắm.
Steven suy nghĩ chỉ dạy người lên liếp trồng Strawberry, chia sẻ công việc rảnh ra lo nới phòng ốc, lo áo cưới, sắm sửa trang phục tổ chức lễ cưới hỏi một lượt.
Steven tâm đắc vợ chồng anh chị mình thấy không trở ngại.

Đêm qua dù nằm gần bên “chồng” Ba Hiếu, nhưng Dung khó chớp mắt yên giấc, suy nghĩ lại trong gia đình hai cô con gái trưởng thành, sẽ có danh vị trong tương lai, chị tự yên ủi phước đức ông bà để lại. Nhưng khi suy tính, lại chính mình già chắc con cái bận bịu gia cảnh, lối sống ở xã hội Úc ai tự lo nấy, phúc lợi xã hội phục vụ: khi ốm đau, thuốc men khác phong tục Việt Nam đùm bọc cha mẹ già, chúng nó đưa vào Viện dưỡng lão, thà tìm người chồng cho an ủi hậu thân tuổi già khỏi cô quạnh.
Sáng còn tờ mờ, mới 6 giờ, Ba Hiếu, Dung và Đông lái xe chạy vào Nông trang thật sớm, vừa ngừng ở khu sân sau. Steven chạy xuống, mừng ôm Dung hôn nàng tỏ vẻ quyến luyến trước mặt mọi người, nắm tay nàng và mời mọi người lên uống cà phê, điểm tâm, để chàng thố lộ tâm sự:
– Gia đình chấp thuận anh cưới em đó Dung?.

Đoan Dung ngước nhìn thoáng vui trong dạ, nhưng chỉ chớp chớp ánh mắt, không trả lời ngay câu hỏi, như ngầm ưng thuận trong lòng.
Ba Hiếu đoán biết vợ sắp sang đoàn viên, lòng càng vui hơn hết, chỉ Đông con rễ ngồi im lặng nghe, bất động không ý kiến.
Vậy hạnh phúc quá!, nếu Dung thật sự có nơi có chốn yên thân, trút nhẹ trách nhiệm cho Ba Hiếu, thầm nghĩ!. Chứ cánh hoa không chủ, ví như loài hoa lục bình trắng, kết thành mảng bự lá cọng xanh mượt mà, trôi dật dờ theo dòng sông, lên, xuống theo con nước ai muốn vớt hoa, ngắt lá lục bình cho “gia súc” ăn cũng được, lêu bêu không bến bờ, tàn tạ trôi thẳng ra biển khơi…
Cả bốn uống cà phê xong, ai cũng hồ hởi vui mừng.

VN88

Viết một bình luận