Đã là vua, nên khách có toàn quyền muốn làm gì cũng được, muốn đòi hỏi gì cũng được chiều theo, vì tất cả sẽ được tính thành tiền. Thí dụ khách nhìn quanh quất thấy các cô hầu hay những cô đang biểu diễn những màn đụ nhau cho khách coi, thấy cô nào hạp nhãn, khách có thể ra lệnh gọi cô ấy đến để “đóng phim” với khách, cô gái sẽ đáp ứng ngay. Khi chơi xong, khách không phải cất nhắc chân tay lau rửa cho sạch khí nhớt dính ra lúc xuất tinh, mà một trong những cô gái hầu, lúc nào cũng túc trực chung quanh, sẽ quì xuống dùng lưỡi liếm mút cho sạch.
Trong lúc ăn đụ, khách mỏi mệt, được đưa qua phòng tắm hơi, được các người đẹp trần truồng đấm bóp. Một kiểu đấm bóp khác người, là cô gái không dùng tay, mà dùng cặp vú đồ sộ và mu lồn day tới day lui trên khắp cơ thể khách. Không hiểu rằng với lối đấm bóp lạ như vậy khách có thấy khỏe chút nào không, nhưng khách lại bị nứng cặc, đè cô gái đấp bóp cho mình xuống “Long sàng” đụ thì không thể nào tránh khỏi.
Nê dẫn tôi dự một đêm “Nhất Dạ Đế Vương”. Vì có tôi, nên chỉ có mấy cô gái hầu hạ chung quanh, mà không có cô trẻ nhất, đẹp nhất rất rành nghề chơi đóng vai hoàng hậu cận kề vua. Để bù lại, chúng tôi không phải xem phim X sống qua những bức tường kiếng, mà có ba cặp vào hẳn bên cạnh chúng tôi biểu diễn.
Trên một chiếc giường hình tròn, xoay quanh giữa phòng, một cô gái trần truồng leo lên ngồi trên đó. Và, cô gái được giới thiệu là sẽ biểu diễn những màn ảo thuật độc đáo, hấp dẫn. Màn biểu diễn đầu tiên, cô gái cắm một điếu xì gà to, dài, đang cháy dở vào âm hộ Cô ta vận dụng những cơ bắp quanh âm hộ ra sao mà người xem thấy điếu thuốc cháy đỏ và khói từ lỗ lồn cô ta phun ra phì phì, giống như chiếc miệng một người đang hút thuốc vậy.
Màn biểu diễn thứ hai, cô gái lấy một trái chuối, lột vỏ, đưa lên cho chúng tôi coi, rồi cô ta từ từ nhét trái chuối vào trong âm đạo. Sau một vài cử động của phần bụng và nơi mu lồn, từng mẩu chuối được cắt ngắn, dần dần được đẩy từ trong lồn cô gái ra ngoài. Người đàn ông đóng cặp với cô ghé miệng ngoạm lấy những mẩu chuối rơi ra đó, ăn một cách ngon lành.
Màn biểu diễn thứ ba là cô gái nằm ngửa, một ly rượu lớn được người đàn ông rót vào trong lồn cô gái qua một cái giống như cái quặng. Ly rượu không được giơ lên cho chúng tôi coi, xong đâu đấy, cô gái vụt ngoài dậy, nhường chỗ cho người đàn ông nằm ngửa ra. Cô gái leo lên ngồi chồm hổm trên mặt người đàn ông, đưa lồn vào miệng anh ta, nhưng khác ở tư thế áp sát lồn vào miệng người đàn ông, bắt bú, thì cô gái lại ngồi hơi cao, lồn cô ta cách miệng người đàn ông khoảng một tấc. Cũng do tài vận dụng những cơ bắp nơi âm đạo, dòng rượu từ phía trong lồn cô ta bắn vọt vào miệng người đàn ông như người đái.
Trước khi biểu diễn những thế đụ để gợi hứng cho “Đức Vua”, một màn biểu diễn chót của cô gái “ảo thuật” được tiến hành. Đang ngồi, chúng tôi nghe thấy phía trên đầu có tiếng rẹt rẹt nhỏ vang lên. Tò mò, tôi ngửa mặt lên coi. Từ phía trên trần nhà đang từ từ hạ xuống một thanh sắt hình tròn sơn trắng, thanh sắt được máng hai đầu vào hai sơi xích. Khi thanh sắt hạ xuống vừa ngang mặt cô gái thì ngừng lại. Cô gái “ảo thuật” chợt lộn đầu trồng cây chuối. Hai chân móc vào thanh sắt ngang, móc chặt rồi, cô gái di chuyển hai chân cho dang rộng ra, người đàn ông đứng lên áp miệng vào lồn cô gái bú, trong khi cô gái cũng ngậm lấy cặc người đàn ông mút. Hai sợi xích được từ từ rút lên cao. Cô gái bắt đầu nhún lấy đà cho mình bay bổng lên, như người làm xiếc đu bay, mang theo người đàn ông bám cứng lấy mình cô ta. Hai người cùng bú nhau, vừa cùng tung mình đu bay rất lạ mắt.
Rồi không hiểu vào lúc nào, khi tôi thấy mình cũng vừa rướn cong người lên, chợt nhớ lại, thì tôi và “Đức Vua” Nê cũng đang ghì lấy nhau bú liếm không ngừng. Chúng tôi cũng nằm lộn đầu đuôi bú lồn, bú cặc nhau, nhưng nằm ở trên giường, chứ không ở trên dây đu như cặp đang làm xiếc lơ lửng giữa nhà.
Chỉ một đêm “Nhất Dạ Đế Vương” mà cơ thể tôi bải hoải, cơ hồ đứng không vững. “Đức Vua” của tôi mặt mũi cũng xanh lè, tính ra tôi và “Đức Vua” vì xem phim X sống, nghe những tiếng rên, tiếng thở, nhìn những cảnh quằn quại, nhìn cô gái quá nứng, dù nằm dưới, nhưng cũng ráng cong người nẩy mu lồn liên tục để con cặc của người đàn ông vào sát trong lồn, nên đã đụ nhau đủ kiểu suốt đêm, có lẽ đến bốn năm lần, mà lần nào cũng kéo dài cả tiếng. Riêng “Đức Vua” của tôi lại còn tham, triệu hai cô vào mần ăn thêm vì không chịu nổi khi thấy tài nghệ cũng như thân hình ngon lành của các cô. Mà theo “Đức Vua” thì dù đã no nê, nhưng nhìn vẫn thấy nứng cặc. Cũng may là trong đêm đó chúng tôi đã ăn uống toàn đồ bổ, uống nước sâm, do “Hồng Cung” Nhất Dạ Đế Vương cung đốn, nếu không, ham vui như thế chắc là về bên kia thế giới luôn.
Rời “Nhất Dạ Đế Vương” ra về, tôi và Nê thi nhau ngủ vùi từ sáng cho đến xế chiều mới dậy. Hai đứa nhìn nhau nhoẻn miệng cười, phục anh ba Tàu ăn chơi không thua gì các nước Âu Mỹ. Hèn chi các vua chúa ngày xưa không ông nào sống lâu.
Càng ngày con người ta càng tiến bộ về mọi mặt, thì những sáng kiến nhằm phục vụ vấn đề tình dục cũng được phát triển. Người Pháp đã bắt đầu có những xí nghiệp chế tạo các vật dụng mà họ gọi là “vật an ủi “. Vật này làm bằng mủ cao su nguyên chất, theo hình một con cặc dài, cứng, nhưng dễ uốn, giống như thật, chứ không sơ sài như thứ của chị Jeane, vợ ông chủ đồn điền cao su Dầu Tiếng xưa. Vật an ủi này có kèm theo một cái bầu chứa nước giống hệt bìu dái của người đàn ông. Bầu này được đổ đầy nước nóng có thể chạy khắp vật an ủi, tạo cho các bà cái cảm tưởng hơi nóng của thân nhiệt. Một loại cặc giả khác tân tiến hơn được trang bị một vòi phun nước vào lồn đúng lúc người đàn bà sướng ngất.
Các loại cặc giả được bày bán với đủ các cỡ, cùng với lời chú thích loại nào dùng cho các bà, loại nào dùng cho các cô gái còn trinh. Cũng có loại lớn, bằng cánh tay đàn ông dài tới hơn 30cm. Loại này chắc dành riêng cho những người đàn bà siêu dâm như chị Jeane, như Từ Hi Thái Hậu, người đàn bà theo ngoại sử Trung Hoa được mô tả là dâm nhất thế giới, đã từng cho ngựa đụ.
Qua sách báo, Nê còn kể cho tôi hay tại Mỹ, một loại máy rung điện đã được sản xuất. Thực ra, loại máy này người ta sản xuất để cho các tay thể dục, thể thao sử dụng. Nhưng, với đầu óc thông minh, các bà đã dùng nó vào việc khác.
Máy rung điện này là một mô tơ điện nhỏ, có dây thung để đeo vào tay. Khi mô tơ hoạt động, máy phát ra những nhịp rung mạnh. Các bà khi cho máy rung, rồi để hai ngón trỏ và ngón cái đụng nhẹ vào lồn hay nắm lấy hột le, nhịp rung chuyển tạo nên các cơn cực khoái liên tục. Các bà cho biết những cơn rung đã tạo ra cảm giác hệt như đang giao hợp thật. Các bà không ngớt lời khen tặng máy rung điện này.
Các ông cũng áp dụng máy rung cho mình. Một tay nắm lấy con cặc đang cương cứng, rồi mở máy, con cặc cũng rung lên. Với các ông, khi dùng máy, tuy không có cảm giác như đang đụ, nhưng họ cho biết nó kích thích và tạo khoái cảm hơn nhiều so với thủ dâm thường. Nhờ máy rung, có nhiều ông đã tự dỗ dành con cặc đang xìu xìu ển ển, vùng lên.
Một loại máy rung khác, gồm một mô tơ nhỏ đặt trong một chiếc hộp bằng nhựa được các bà ưa thích hơn cả. Khi mô tơ hoạt động làm cho cái cần thép chao đi chao lại, trên đầu cần thép này có những mũi cao su cùng loại, giống như cái chén hút nhỏ úp vừa khít trên mu lồn. Khi máy cử động, những cái chén giống như những ngón tay thúc nhẹ vào âm đạo. Bạn cứ thử tưởng tượng, mỗi máy loại này có chừng hai mươi bốn ngón tay cùng thúc nhịp nhàng vào mu lồn, với tốc độ mỗi phút khoảng một nghìn lần, thì sẽ thấy ngay tại sao các bà ưa thích nó, mặc dù khi mới được tung ra ngoài thị trường, một cái máy như vậy không phải rẻ gì.
Thấm thoát tôi và Nê ở An Giê Ri đã được hơn ba năm. Ở đây tuy không có những tuần lễ hoan lạc, nhưng tôi và Nê thường xuyên mất những khoản tiền cho những đêm ” Nhất Dạ Đế Vương “. Nhờ những đêm này, vợ chồng tôi luôn có những cơn khoái cảm đặc biệt, khiến cho đời sống vợ chồng có ý nghĩa hơn, chứ chỉ lủi thủi có hai người đụ nhau cũng chán.
Nê nói với tôi, anh đang có ý định khởi xướng thành lập lại tuần lễ hoan lạc, nhưng, mãi không xúc tiến được. Vì giữa chúng tôi và những người ở đây từ trước chưa có độ thân để mà cùng hưởng ứng, thì bất chợt Nê bị thiệt mạng trong khi đang cùng một phái đoàn đi dự một buổi họp về an ninh.
Tôi đang ngủ trưa, thì bị điện thoại réo vang dựng dậy, để nghe một tin dữ, mà suốt đời tôi có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ đến. Nê chết thảm. Cả một đoàn xe bị bọn khủng bố phục kích giết hết. Tôi như người mất hồn, không còn biết xoay trở ra sao. Cuối cùng tôi chợt nhớ đến chị Liễu, tôi đánh điện khẩn cho chị
Nơi xa xôi này, ngoài Nê và mấy người em họ của Nê hiện ở Pháp, tôi đâu còn ai thân thích.
Chị Liễu nhận được điện đã cùng chồng đến với tôi trong chuyến bay sớm nhất. Gặp chị, tôi nhảy bổ vào lòng chị khóc ngất. Tất cả với tôi là một biến cố lớn, kinh khủng, khi tôi vừa ở tuổi hai mươi bốn. Một tuổi đời còn quá trẻ cho một đời người.
Sau khi chôn cất Nê xong, vợ chồng chị Liễu đưa tôi về Pháp. Chồng chị Liễu khuyên tôi ở lại với hai người. Xoa thật tội, mới có mấy năm xài bạch phiến mà trông khác hẳn đi. Anh ta không còn ham muốn chuyện xác thịt nữa. Chị Liễu cũng rất ngán ngẩm về cuộc sống chồng vợ giữa hai người, nhưng tôi nhất định đòi về Việt Nam. Vì, dù sao về bên ấy tôi còn mẹ và các em. Ít nhất, tôi cũng còn những người cùng chung một ngôn ngữ, tập tục, sẽ dễ sống hơn.
Không giữ tôi ở lại được, vợ chồng chị Liễu hết lòng lo mọi thủ tục cho tôi hồi hương. Cũng nhờ quen biết nhiều, chồng chị Liễu đã nhờ được bạn bè lo cho tôi đầy đủ quyền thừa kế với thời gian nhanh nhất.
Tôi chia cho các em Nê một phần gia tài. Còn bao nhiêu tôi gửi vợ chồng chị Liễu lo chuyển dần về cho tôi. Thực ra, nếu chỉ trông mong vào đồng lương thì gia sản của vợ chồng tôi chẳng có là bao. Chúng tôi có một sản nghiệp khá là nhờ Xoa giúp cho Nê có phần trong những dịch vụ buôn lậu bạch phiến từ trước. Mặc dù vậy, phần ăn xài, phần chia cho các em của Nê, tôi cũng không còn lại là bao.
Về đến nơi, tôi thuê bao nguyên một chuyến xe về quê thăm mẹ và mấy đứa em. Mẹ tôi nhờ mấy mẫu ruộng, giờ đã có của ăn của để. Ba đứa em tôi, đứa lớn đã có gia đình, đứa em gái kế thì phụ với mẹ trong việc ruộng rẫy. Chỉ còn thằng út may mắn được ăn học nên.
Tôi về thăm mẹ được nửa tháng, đã lại tính chuyện ra đi. Hơn mười năm sống tại thành thị, con người tôi đã đổi khác. Tôi không còn chịu nổi những cảnh thiếu thốn nơi thơn quê, mà thực ra với mẹ và mấy đứa em tôi thì quá đầy đủ, quá mãn nguyện. Nhất là tôi không thể nào chịu nổi cảnh tối thui, cả nhà quây quần bên ngọn đèn nhỏ, xung quanh ếch nhái kêu đến sốt ruột. Phần khác tôi nhớ Nê. Tôi nhớ Nê theo đúng nghĩa đứng đắn của một người vợ nhớ một người chồng đã quen hơi bén tiếng. Và, phải thú thật rằng tôi cũng nhớ đến những cơn thôi thúc đòi hỏi xác thịt của một người đàn bà mới ngoài hai mươi còn rất sung sức, mà từ mấy tháng nay tôi đã lãng quên.
Mười năm, lúc nào tôi cũng có Nê ở bên. Đêm ngủ có chồng ở bên cạnh. Mở mắt ra có những cái ve vuốt âu yếm. Chúng tôi không những thuộc hơi hướng, mà còn thuộc cả những cử chỉ của nhau suốt mười năm ân ái.
Tôi đã biết nhiều người đàn ông khác qua những tuần lễ hoan lạc, nhưng cho đến lúc này, chưa một người đàn ông nào, ngoài Nê, có thể làm cho tôi thỏa mãn xác thịt. Tôi đang nứng lồn, chỉ cần Nê ôm tôi ve vuốt nhè nhẹ là tôi đã cảm thấy cơn thèm khát dịu đi một phần. Như vậy làm sao tôi có thể chịu được những gã trai quê mùa như Bảy Xệ, Cu Mít, như Hai Phòng. Những gã trai tuy có thân thể cường tráng nhờ cầy sâu cuốc bẫm từ bé, nhưng lại không biết những kiểu làm tình của dân thành thị, một thứ rất cần thiết, một thứ không thể thiếu trong đời một người từng được nếm những mùi vị ấy như tôi.
Đối với bọn họ, những gã trai làng ấy, không thể có gì khác lạ là leo lên bụng vợ, nhấn cặc vào lồn vợ nhấp nhấp vài cái là xong. Để rồi lại chờ đợi đến lần sau.
Đối với họ, miễn họ được thỏa mãn cơn thèm khát là đủ, họ không bao giờ để ý, hoặc không bao giờ lại có ý nghĩ tìm hiểu xem người đàn bà nằm dưới bụng họ đã thỏa mãn chưa. Mà, nếu như người đàn bà vì quyền lợi của mình mà nhắc nhở, mà đòi hỏi, chắc chắn trăm phần trăm là họ sẽ nghĩ người đàn bà đó đã hư hỏng, đĩ thõa, mới thốt lên những lời ngoài dự tưởng của họ Với họ, với nếp suy nghĩ, với nếp sống in hằn trong tim óc, thấm trong xương tủy, thì trong gia đình người đàn ông là trên hết, là chồng chúa vợ tôi. Chỉ có người đàn ông được quyền đòi hỏi, được quyền đụ, còn người đàn bà, người vợ, thì không.
Mẹ tôi cũng muốn giữ tôi ở lại với bà, muốn tôi yên phận với làng quê, kiếm một tấm chồng biết đi sau con trâu, hoặc một gã giáo làng, một ông chủ tiệm tạp hóa nào đó. Mọi việc với bà giản dị như buổi sáng thì phải có mặt trời, buổi tối phải có trăng sao.
Một lẽ nữa khiến mẹ tôi muốn giữ chân tôi ở lại bên bà, là bà vẫn sợ tai tiếng, vẫn mang mặc cảm con gái lấy Tây. Mặc dù có nhờ vậy, bà và mấy đứa em tôi mới thoát cảnh nghèo túng năm này qua năm khác. Và, không bao giờ còn cảnh phải mang thân đi ở đợ kiếm miếng cơm thừa nuôi thân. Và, cũng nhờ tôi lấy Tây, thằng con út của bà mới được ăn học. Chứ không như những đứa trẻ khác trong làng, suốt đời chăn vịt, chăn trâu. Mười sáu, mười bảy tuổi đã ngất ngưởng bên ly rượu đế, với đôi mắt đờ đẫn, với khuôn mặt và nụ cười ngờ nghệch. Để rồi lớn lên lại chỉ cơm nhà lồn vợ, đầu óc lại chỉ mưu mơ làm sao được đội khăn đóng áo dài ngoài mâm trên, bàn trước, trong những kỳ lễ hội của làng xã.
Không, nhất định tôi không thể nào lại lộn đầu đi xuống, úp mặt lật cỏ kiếm miếng ăn. Tôi phải kéo mẹ và mấy đứa em tôi, nhất là thằng Út ra khỏi cảnh tối tăm mà bố mẹ, và trước nữa ông bà tôi đã chịu đựng.
Bởi vậy, sang đến tuần lễ thứ ba là tôi đã lại ra đi. Mẹ tôi không dám giữ, nhưng nước mắt ngắn, nước mắt dài đưa tôi ra tận bến xe. Đi bên mẹ, tôi nhớ lại cảnh mười mấy năm trước, tay tôi ôm bọc quần áo,
đi như chạy ra ngoài ngã ba làng, để chờ mấy bà buôn chuyến mà mẹ tôi gửi gấm đưa giúp tôi lên nhà chị Hà. Tôi còn nhớ như mới ngày hôm qua, lúc đi ngang qua nghĩa địa, nghe tiếng cú kêu trên cây so đũa gần đó, tôi sợ đến muốn té xỉu. Tôi sợ muốn hét lên, nhưng miệng há ra mà không thốt thành tiếng. Đứa bé khốn khổ là tôi lúc ấy, cần có mẹ an ủi, thì mẹ lại vì cậu ấm con ông Chủ Điền, vì miếng cơm mà không đưa tiễn tôi được. Bây giờ tôi đã lớn, đã có nanh có vuốt để lăn vào đời thì lại có mẹ đi tiễn một bên.
Lên Sài Gòn lần này tôi đành thuê một phòng trong khách sạn ở đỡ. Căn nhà cũ chị Hà đã bán. Tôi cũng không thể ở với chị được, vì nơi chị ở bây giờ là một ngôi đền thờ phượng, suốt ngày đàn trống cho mấy bà đồng bóng nhảy nhót.
Gần ba bốn tháng trời ăn ở không, tôi không biết làm gì cho hết ngày giờ. Nên suốt ngày nằm dài trong khách sạn đọc tiểu thuyết, hoặc chui đầu vào các rạp xem phim.
Suốt mấy tháng ăn ở không, tôi thèm đàn ông kỳ lạ. Nhưng thèm thì thèm, tôi không thể đi kiếm mấy tên lạ hoắc về ăn nằm với họ được. Tôi đành thủ dâm để bớt cơn đòi hỏi tình dục. Đến lúc này tôi mới thấy hai quả bóng có đổ thủy ngân bên trong, vật thủ dâm của đàn bà Nhật mà chị Liễu cho hồi nọ, có công dụng tuyệt vời. Nhưng rồi xài mãi cũng thấy chán. Mà, cơn đòi hỏi của một người đàn bà đã biết đàn ông không thể nào nguôi trong tôi, khiến tôi phải nghĩ ra những kiểu thỏa mãn mới. Thế là tôi ra phố mua một chiếc gương soi lớn, loại gương vẫn dùng trong nhà tắm hoặc gắn trên tủ áo, mang về phòng. Tôi phải nói dối người quản lý khách sạn là mua để gửi về quê. Tôi cũng âm thầm đi mua thêm mấy ngọn đèn làm dụng cụ trang bị cho trò chơi của tôi. Sau khi buông kín rèm các cửa sổ, cài chặt cửa ra vào, tôi bật điện tất cả những ngọn đèn có sẵn trong phòng và mấy ngọn đèn tôi mới mua về. Căn phòng ngủ của tôi sáng rực như sân khấu cải lương. Rồi tôi cởi quần áo, ngồi dạng hai chân soi lồn vào gương, tôi dùng chuối nhét vào lồn thủ dâm.
Với ánh điện và tấm gương lớn, tôi có thể nhìn rõ từng sợi lông mọc nơi kín. Dĩ nhiên tôi có thể vừa thủ dâm, vừa say sưa nhìn mình đang tự thỏa mãn. Với cách ấy, tôi cũng thỏa mãn được cơn nứng của tôi.
Một hôm, vừa đi coi phim về thì được người quản lý khách sạn báo cho biết chị Hà đến tìm. Tôi lật đật quay ra kêu xe đến gặp chị. Chị Hà cho biết khoảng một tuần nữa, chị Liễu về tới. Xoa mới chết hồi đầu năm. Lo mọi chuyện xong chị cũng rời Pháp về nước. Nghe tin chị Liễu sắp về tới, tôi mừng rỡ vô cùng. Chẳng hiểu sao tôi và chị đều thấy quí mến nhau, nếu không muốn nói là chúng tôi coi nhau như ruột thịt.