– Ngọc Lan, em có thể đọc lại cho anh nghe đoạn vừa chép không?
Mải sắp thứ tự mấy tờ giấy, Ngọc Lan không nghe Kiệt đổi cách xưng hô, lật từng trang, Ngọc Lan đọc chậm chậm, không thấy nàng tiếp tục, Kiệt hỏi:
– Trang cuối cùng rồi hả Ngọc Lan?
– Dạ thưa ông tôi đang soạn ạ.
–
Ngọc Lan à, từ nay gọi là Kiệt hay là anh thôi nhé, lấy tay rờ lên mặt, Kiệt dí dỏm, từ dạo bị mù tới giờ không thấy hình bóng mình nữa, không hiểu có già đi đến nỗi Ngọc Lan không chịu chấp nhận lời yêu cầu này hay không, nếu đồng ý thì xin… Kiệt dơ tay… chờ… làn da mềm mại… Kiệt bồi hồi cảm xúc, nắm lấy, vuốt nhè nhẹ từng ngón tay thon.
Đặt túi sách xuống cho đỡ mỏi, Ngọc Lan đứng chờ cửa mở, hai tuần đi vắng mà sao tưởng như đã lâu lắm, thật vạn bất đắc dĩ Ngọc Lan mới phải xin Kiệt nghỉ để trở về cô nhi viện, sư cô viện trưởng đau nặng, và Ngọc Lan muốn săn sóc bà lúc yếu đau cho trọn tình trọn nghĩa, tạ Ơn Trời Phật, gần ngày hết phép thì sư cô đã bình phục chỉ còn cần dưỡng sức cho khỏe thôi, Ngọc Lan cũng yên lòng ra đi.
Nghĩ gì mà ngẩn ngơ vậy hả Ngọc Lan?
Ngọc Lan mừng rỡ ôm dì Tư:
Thưa dì, con nhớ dì quá dì à.
Ôm vai Ngọc Lan, dì Tư ân cần:
Dì cũng thế, đi đường có mệt không con?
Dạ thưa không, con cũng sốt ruột chỉ mong trở về vì sợ chậm trễ chuyện viết lách của anh Kiệt, để con vào gặp anh ấy.
Cậu Kiệt mới đi chơi xa, lần này chắc hơi lâu, có thể là một tháng mà cũng có thể lâu hơn không chừng.
Nghe dì Tư nói, Ngọc Lan cảm thấy buồn buồn, thiếu vắng…
Ngọc Lan lo sắp xếp những tờ bản thảo, đọc, xóa, sửa chỗ sai thêm chỗ thiếu, làm việc không ngừng cốt để thời gian trôi nhanh, mau chóng gặp lại…
Ngọc Lan à, em có tin tướng số không?
Biết chứ, đưa tay đây anh coi cho.
Ngọc Lan rao trước:
Anh đừng có lại nói, cô đà có mẹ có cha, mẹ cô đàn bà, cha cô đàn ông, số cô rồi sẽ có chồng, sòn sòn năm một, sinh liền mười con, đấy à nhe.
Kiệt la:
Ê, bậy bạ nào, nói có sách, mách có chứng chứ bộ, chưa cần xem bàn tay bây giờ hãy nói sơ về sắc diện trước, trông em tươi mát, da trắng hồng hào thì số phải tươi tốt…
Vừa nghe Kiệt, Ngọc Lan cãi liền:
Sai, sai bét rồi ông thày bói ơi, số em…
Anh hiểu em định nói gì, lúc nhỏ đã qua rồi không kể nữa, bây giờ anh bảo đảm, hậu vận, em sẽ sung sướng, an nhàn, giầu có, thày đã đoán song tin hay không cô nương phải chờ tương lai mới biết được chứ, Kiệt đòi, trả công cho anh đi, đừng có ăn gian chơi quịt à.
Ngọc Lan phản đối:
Đâu được, tuy rằng trước khi xem anh có giao hẹn trả công, nhưng có nói là bao giờ đâu, Lan cười hì hì, vậy chịu khó chờ, hậu vận, tương lai, nếu đúng em sẽ trả cho.
Thấy Ngọc Lan cãi trây, Kiệt than:
Mình rõ ngốc, lớn đầu mà dại, thì đành chờ vậy chứ sao nữa, này Ngọc Lan, em trông tướng anh thế nào?
Ngắm Kiệt một hồi, Ngọc Lan lắc:
Chịu thua, em đâu có biết ba cái tướng số mà đoán được.
Vội nắm thời cơ, Kiệt giao hẹn:
Nếu anh nói ra thì lần này anh đòi gì em cũng phải chịu à nghe.
Biết tính Ngọc Lan, Kiệt cứ dùng dằng kéo dài thì giờ, vừa sốt ruột, vừa tò mò, quả nhiên Ngọc Lan trúng kế.
Được, em hứa.
Chắc lép, Kiệt dơ ngón tay:
Móc tay cái đã.
Ngọc Lan phì cười thấy Kiệt chơi trò con nít, nhưng nàng cũng làm theo.
Rồi đó, nói đi ông ơi!
Thày bói nói anh có tướng sơ-vơ.
Ngọc Lan ngơ ngác:
Sơ-vơ là cái gì cơ, em không hiểu.
Thì là sợ vợ tức là sợ em chớ còn gì nữa, đắc ý chàng gật gù, đúng quá không trật một ly ông cụ nào, em chả đang bắt nạt anh là gì.
Thấy Kiệt than thân trách phận, Ngọc Lan mềm lòng:
Anh, em nói cái này cho nghe.
Theo đà tay Ngọc Lan kéo, Kiệt cúi xuống, một nụ hôn bất ngờ, ngọt ngào, trong tiếng thì thầm:
Thương anh.
Kiệt tham lam dừng lại thật lâu… thật lâu… làn môi mịn màng, mềm ấm. Áp má bên bờ vai Kiệt, Ngọc Lan ca nho nhỏ:
em yêu nhất đôi vai chàng
em yêu dáng hiên ngang
em yêu lúc anh tươi cười
khẽ nói yêu em rồi
(V.P)
– Ngọc Lan… Ngọc Lan…
Một thoáng ngơ ngác, Ngọc Lan bàng hoàng… mộng và thật… tỉnh hồn, mặt ánh sắc thẹn lo Kiệt nhìn thấu tim mình, xấu hổ chết.
– Anh vào lúc nào em không nghe, anh về bao giờ em không hay, anh đứng đây lâu mau rồi.
Vẻ lúng túng mất tự nhiên thêm nữa hai má Ngọc Lan đỏ ửng, Kiệt có chút ngạc nhiên:
– Từ từ nào, những gì em muốn biết, anh trả lời sau, bây giờ anh có một thắc mắc muốn hỏi em, Kiệt đổi giọng nghiêm nghị, anh đã dặn rõ ràng dì Tư, khi anh vắng nhà cho em được dưỡng sức, muốn đi đâu thì đi, tại sao không nghe lời, cô phụ tá thân yêu của tôi!
Nhăn nhó Ngọc Lan phân trần:
– Cám ơn anh đã nghĩ tốt cho em, nhưng ăn không ngồi rồi, em chịu không nổi, vả lại em muốn lợi dụng thì giờ rảnh rỗi sửa soạn sẵn những bài đã đánh xong cho có thứ tự, em đọc…
Kiệt xua xua tay:
– Khoan đã, để anh giải đáp những thắc mắc của em đã.
Nhớ lại thái độ vừa qua của mình, Ngọc Lan ngại ngùng:
– Dạ thôi khỏi…
Kiệt không chịu:
– Em đổi ý anh vẫn nói, anh chỉ mới vào thôi, anh có gõ cửa nhưng em không nghe, anh cũng chỉ vừa về tới và muốn gập em liền, anh có một yêu cầu, mong em chấp nhận, Kiệt ngưng lại ra vẻ quan trọng để trêu Ngọc Lan, công tác đặc biệt, thứ nhất em phải ăn cho no bụng, dì Tư cho anh biết, từ khi anh vắng mặt, em ăn uống thất thường, bữa có bữa không, thứ hai, đi ngủ một giấc để lấy lại tinh thần, chuyện gì cũng để ngày mai, mệnh lệnh đấy nghe.