Mỗi năm thằng bé về nhà và nó lại đi ngang qua, không dám ngước mắt nhìn.
Thằng bé không hề hạ mình quay đầu về phía nó. Nó yêu điên cuồng, vô vọng.
Nó nói: “Anh ấy là người đàn ông duy nhất tôi nhìn thấy. Tôi còn không biết đến sự hiện hữu của những người khác.” Cha mẹ nó chết. Nó tiếp tục công việc của họ.””
Ngày nọ, trên đường vào làng, nơi cất giữ trái tim nó, nó trông thấy Chouquet từ hiệu thuốc khoác tay một phụ nữ trẻ đi ra, vợ anh ta đó. Tối hôm ấy cô thợ sửa ghế đã trầm mình xuống dòng sông. Một người say rượu đã lôi cô ấy lên và mang đến hiệu thuốc. Cậu Chouquet, khoác bộ đồ ngủ, xuống làm các động tác cấp cứu. Dường như không biết cô ta là ai, cậu cởi áo và chà xát khắp người, rồi hấp tấp nói:
“Cô điên rồi ! Không nên làm cái việc ngu ngốc thế”. Giọng nói của anh ta đã mang cô ấy trở lại cuộc sống. Anh ta đã nói chuyện ! Rồi cô ấy vui vẻ trong một thời gian dài.
Cuộc sống của cô ấy trôi qua như thế: làm việc và luôn nghĩ về anh ta. Cô ấy bắt đầu mua thuốc tại hiệu thuốc ấy, điều này giúp cô có cơ hội nói chuyện và thấy được anh ta. Bằng cách này, cô ấy vẫn có thể cho anh ta tiền”.
“Như tôi vừa nói, bà ta mất mùa xuân rồi. Khi chấm dứt câu chuyện cảm động của mình, bà ta khẩn khoản tôi giao hết số tiền dành dụm cho người đàn ông mình yêu. Bà ta đã làm việc chỉ với mong muốn để lại cái gì đó gợi nhớ về mình sau khi chết. Tôi đưa Cha năm mươi quan để lo chi phí tang lễ. Sáng hôm sau tôi đến gặp Chouquet.
Họ vừa ăn sáng xong, mập mạp và hồng hào, sung sức và tự mãn. Họ chào và mời tôi uống cà phê. Rồi tôi bắt đầu câu chuyện, giọng vẫn còn run vì xúc động, tin rằng họ sẽ mềm lòng, có thể rơi nước mắt. Ngay khi Chouquet biết rằng mình bị “đồ cầu bơ cầu bất, đò mạt hạng, lang thang” đó yêu, anh ta căm phẫn nguyền rủa như thanh danh mình đã bị bôi nhọ, lòng tự trọng của một người cao quí đã bị mất, danh dự, cái mà anh ta xem trọng hơn cả cuộc sống, đã không còn. Người vợ điên tiết không ngớt nguyền rủa “Đồ ăn mày ! Đồ ăn mày !”
Chừng như không thể tìm ra từ ngữ để diễn tả, anh ta đứng dậy bước quanh, càu nhàu: “Ông có thể tưởng tượng được chuyện gì kinh khủng như thế không, bác sĩ ? Ô, nếu tôi biết việc này khi mụ ta còn sống, tôi đã tống cổ mụ vào tù. Tôi thề rằng mụ ta sẽ không thoát khỏi tay tôi đâu.”
“Tôi chết lặng; không còn biết nghĩ gì và nói gì, nhưng tôi vẫn phải hoàn tất lời hứa của mình. “Bà ta đã ủy thác cho tôi giao lại cho ông số tiền dành dụm của bà ấy, ba ngàn năm trăm quan. Vì ông bất mãn với những gì tôi vừa kể, có thể ông muốn cho người nghèo số tiền này.”
“Họ nhìn tôi, người đàn ông và người đàn bà đó nín lặng vì kinh ngạc. Tôi lấy mấy ngàn quan ra khỏi túi. Những đồng tiền góp nhặt từ mọi miền đất nước. Đồng xu xen lẫn đồng vàng. Rồi tôi hỏi:
“Ông quyết định thế nào?”
“Bà Chouquet lên tiếng trước. “À, vì đó là mong muốn của người đàn bà đã chết, tôi nghĩ rằng mình không thể từ chối.”
“Chồng bà ta nói, có vẻ xấu hổ. “Chúng ta có thể mua thứ gì đó cho con mình”.
“Tôi trả lời khô khốc. “Tuỳ ý ông”.
“Ông ta trả lời: ” Được rồi, dù sao ông cũng đưa chúng tôi vì bà ta đã uỷ thác cho ông việc này, chúng ta sẽ tìm ra cách tiêu tiền chính đáng”.
“Tôi giao tiền cho họ, chào và ra về. Ngày hôm sau Chouquet đến tìm tôi và sống sượng hỏi:
“Người đàn bà đó để lại cái xe – ông đã làm gì với nó?”.
“Không gì cả, nếu muốn ông cứ lấy”.
“Tôi cần nó”. Ông ta nói rồi bỏ đi. Tôi gọi ông ta lại hỏi:
“Bà ta còn để lại một con ngựa già và hai con chó. Ông có cần chúng không?”
“Quẳng đi nếu ông muốn”
“Ông ta cười to rồi đưa tay cho tôi. Tôi bắt tay. Tôi còn có thể làm gì? Bác sĩ và dược sĩ trong làng không nên thù địch nhau.
Tôi giữ lại hai con chó. Đức cha giữ con ngựa già. Chiếc xe rất hữu dụng với Chouquet, và anh ta dùng tiền để mua cổ phiếu đường sắt. Đó là một chuyện tình sâu đậm, tha thiết nhất mà tôi được biết trong suốt cuộc đời mình”.
Vị bác sĩ ngước lên. Bà Hầu tước mắt đẫm lệ, thở dài nói:
“Không nghi ngờ gì nữa, chỉ có phụ nữ mới biết yêu”.
(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)