=Anh vừa viết vào trang thơ của em một bài thơ nhưng anh lại cảm thấy có lỗi với vợ mình nên anh đã xóa đi
Ra vậy! Cô chợt nhớ đến cái làn mây dăng nhẹ trong mắt anh khi cô hỏi “Thế anh có hạnh phúc không?”. Cô PM cho anh một lần nữa.
-Thơ thôi mà anh.
-Không với anh đó là thật
Câu trả lời làm cô gái bâng khuâng. Không biết anh ta viết gì?
-Nếu anh không muốn viết trên diễn đàn thì anh có thể viết vào PM cho em không?
– Anh không thể! Tha lỗi cho anh
Câu trả lời càng kích thích tính tò mò của cô gái. Anh ta đã viết gì nhỉ? Trí tưởng tượng đưa cô từ từ bay khỏi mặt đất. Cô thấy mình chơi vơi giữa một bầu trời đầy sao.
Mãi về sau này, một lần khi đang nằm trong lòng anh, cô đã bắt anh đọc cho mình nghe bài thơ anh viết đêm hôm ấy và khi nghe đến câu.
Rượu làm cho anh say một ngày
Tình yêu em làm anh say một đời.
Thì cô đã hỏi.
– Sao “Một đời” của anh ngắn vậy?Vừa viết xong đã tỉnh.
Anh vuốt tóc cô tư lự.
-Có một nhà văn nói rằng “Tình yêu chỉ có một, còn những thứ tương tự như tình yêu thì có nhiều” trước anh vẫn nghĩ rằng câu ấy đúng nhưng bây giờ anh mới biết không phải thế. Tình yêu cũng là một sinh vật sống. Nó sinh ra, lớn lên và chết đi. Chính vì thế anh chưa bao giờ nói “Anh mãi mãi yêu em” .
Đang nằm trong lòng anh, cô vụt nhỏm dậy.
-Có nghĩa là sẽ đến một ngày anh bỏ em và yêu một cô gái khác?
Anh ôm lấy vai cô và chữa lại.
-Không phải là anh bỏ em để đi với một cô gái khác mà là tình yêu của chúng ta chết và một tình yêu mới trong em, hoặc trong anh nẩy mầm.
Sợ hãi cô ôm chặt lấy anh thì thầm.
-Làm sao để nó không chết hả anh?
-Anh không biết nữa. Điều đó phụ thuộc vào cả hai chúng ta.
-Nhưng em không đòi hỏi gì ở anh mà. Em không đòi anh phải bỏ vợ để cưới em. Em chỉ cần tình yêu của anh thôi. Thế không đủ sao?
Cô gỡ tay anh ra, nhìn chằm chằm vào anh chờ đợi một câu trả lời. Câu cô hỏi như một lưỡi dao mỏng, sắc lẹm khứa vào lòng anh ,không đau nhưng làm rỉ máu.
– Anh xin lỗi!—Anh nói nhỏ , buồn bã.—Anh đã không thể cho em một tình yêu trọn vẹn. Anh ích kỉ quá chỉ biết hưởng thụ từ tình yêu của em mà không nghĩ đến những hi sinh của em vì anh.
– Không! Không phải thế.—Cô kêu lên.—Anh cũng cho em rất nhiều .
Anh cười nhẹ, nét mặt lộ vẻ hoài nghi
– Anh đã cho em được thứ gì đâu.
– Ít nhất anh đã làm cho tình yêu trong em sống lại và với em thế là đủ.
Cô nói câu ấy với giọng mạnh mẽ. Mắt cô rực sáng điều đó làm cho anh ngạc nhiên.
-Em chỉ cần thế thật sao?
-Vâng!.—Cô lại nằm xuống gối đầu vào lòng anh. –Anh biết không. –Cô nói nhỏ, mắt xa xôi. –Tình yêu đã chết trong em hai mươi năm. Hai mươi năm ấy em sống trong hoài nghi và cô đơn còn thời gian cứ kéo dài lê thê một cách nặng nề và tẻ ngắt.—Cô xoay người lại, vòng tay ôm lấy lưng anh, vùi sâu mặt mình vào trong lòng anh. –Anh không biết được đâu. Cuộc sống không có tình yêu con người chỉ còn là một hình nhân biết cử động.
Sao anh lại không biết. Anh thầm kêu lên. Tình yêu trong anh đã chết gần một chục năm rồi. Em còn hơn anh là em còn được tự do, em có thể làm bất cứ điều gì em muốn, kể cả yêu. Còn anh thì không được. Lương tâm, trách nhiệm, nghĩa vụ. Trời ơi! Những tiếng ấy đè xuống nặng trĩu trong anh. Ngay lúc này đây, khi ôm em trong lòng, trong anh vẫn hằn lên một câu hỏi “Có tội lỗi không?”
-Mà sao em không lấy chồng sau từng ấy năm?
Cô ngồi dậy, không trả lời vào câu hỏi của anh mà hỏi lại
-Anh thấy em thế nào, có đẹp không?
Anh gật đầu thừa nhận.
-Em đẹp lắm, Nhìn em không ai bảo em gần bốn mươi tuổi.
Cô gái cười, mắt ánh lên một tia sáng tinh quái
-Nếu muốn lấy chồng liệu em có thể lấy được một nửa đàn ông của thành phố này không?
Anh bật cười và thêm vào.
-Không phải là một nửa mà hai phần ba đàn ông ở thành phố này chết vì em.
-Thế mà em lại đi yêu một ông bán chuối. –Cô lại cười, ngước lên nhìn anh. –Anh có biết vì sao không?—Rồi không đợi anh trả lời, cô nói tiếp. –Vì em tin rằng anh sẽ không phụ bạc em như những người đàn ông khác. Thế mà hôm nay anh lại nói “Nên không bao giờ anh nói anh mãi mãi yêu em”.
Cô không cưồi nữa,mà nhìn xoáy vào anh chờ đợi. Anh thở dài.
-Anh biết nói thế nào với em đây? Anh đã có vợ và anh không thể bỏ vợ. Anh không thể cột chặt cuộc đời em vào cuộc đời anh. Làm như thế là rất ích kỉ. Em trẻ , đẹp lúc nào em cũng có thể kiếm cho mình một tấm chồng.
Một tấm chồng! liệu đấy có phải là mục đích cuối cùng của mọi cô gái không ? Cô cũng đã từng có chồng còn anh thì đang có vợ vậy sao cả cô và anh đều không có hạnh phúc? Vậy cô cần gì đây? Chồng hay tình yêu? Cô lại nhớ lại cái cảm giác đêm đầu tiên ngủ một mình sau khi đưa chồng sang bên Đức. Một cảm giác thanh thản đến ngây ngát của tự do và bây giờ, lúc này đây, khi đang nằm trong lòng anh, lúc mà cô biết sự tự do của mình đã mất đi quá nửa thì một cảm giác ngây ngất khác đang choàng ôm lấy cô trong dịu ngọt , thanh bình. Tình yêu! Thứ rượu mà thưộng đế chỉ dành riêng cho loài người cô đang uống và đang say và….
Cái tiếng “Và” cuối cùng ấy làm người cô nổi gai. Cô ôm riết lấy anh thầm thì
-Em không cần chồng. Em chỉ cần tình yêu.
Anh cũng ôm chặt lấy cô vùi mặt mình trong suối tóc óng mượt của cô và thì thầm
-Không chỉ mình em đâu. Cả anh nữa. Anh cũng cần một tình yêu
Hai người ôm nhau bất động như một bức tượng đá hằn lên giữa cảnh hoàng hôn chạng vạng
(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)