VN88 VN88

Yêu thì sao phải hối hận

Con bé đứng ở cửa nhìn theo cái bóng cô đơn của anh giữa một thành phố đông đúc, ồn ào chậm chạp bước lên chiếc cầu đang xây dở.

Anh có thói quen hay ngồi một mình trên chiếc cầu này nhìn ra dòng sông để thả hồn mình trôi đi vô định. Mưa lất phất, những hạt mưa bụi dăng dăng làm dòng sông như nhòe đi, cảnh vật cũng nhòe đi và cuộc đời cũng nhòe đi như chỉ là một ảo ảnh. Cái lí trí lạnh lùng của con người và cái tham vọng mạnh mẽ của họ khiến cho cuộc đời này hiện lên một cách sắc nét và trần trụi. Ở đó, con người bỗng nhiên trở thành nô lệ của chính những tham vọng của mình. Niềm vui cứ co lại dần, nụ cười cứ héo quắt dần và cuối cùng chỉ còn tiếng cười hả hê của đồng tiền và tiếng khóc của sự thất vọng, đổ vỡ . Mà tiếng cười và tiếng khóc cứ như là một cặp song sinh. Ở đâu có tiếng cười hả hê của đồng tiền cất lên là ở phía đối diện với nó lại là tiếng khóc của sự thất vọng. Chỉ khi cái lí trí lạnh lùng và cái tham vọng mạnh mẽ kia rời khỏi ta thì cuộc đời bỗng trở nên nhạt nhòa và một nụ cười lặng lẽ bỗng nở ra như một bông hoa trên những làn môi vừa khóc.

Anh thích những phút nhạt nhòa ấy. Anh muốn mình được tan vào hư vô, được, dẫu chỉ một vài phút thôi, không phải đối mặt với sự nghiệt ngã của cuộc đời.

Rất muộn anh mới trở về nhà. Con gái anh vẫn thức. Nó giúp anh cởi chiếc áo mưa. Anh hỏi con.
-Mẹ ngủ chưa? Trước khi đi ngủ con có nhắc mẹ uống thuốc không đấy.
-Có! Mẹ đã uống thuốc rồi. Mà bố này…
Nói đến đây con gái anh ngừng lại ngần ngừ. Anh nhìn con khích lệ
-Con muốn nói gì?
-Bố không định bỏ mẹ đấy chứ?
Anh lấy tay cốc nhẹ lên đầu con bé nở một nụ cười hiền hậu.
-Sao con lại hỏi thế? Không bao giờ bố bỏ mẹ đâu. Con đừng lo
Con bé bỗng ôm chầm lấy bố, giọng nó nghèn nghẹn
-Bố!
-Gì con!
-Con thương bố quá.—Anh nâng mặt con gái lên. Hai hàng nước mắt đã lăn dài trên má con bé.—Tại mẹ ốm đau liên miên mà bố.
-Bố biết mà con.
Đây không phải là lần đầu tiên anh bị hỏi điều này. Cách đây hai năm đã có người hỏi anh điều đó. Đấy là lần anh than thở với một người bạn của mình về vợ. Bạn anh đã nói.
_Tao hỏi mày một câu. Mày có dám bỏ vợ lúc này không?
Anh cắn răng, hàm răng lún sâu vào môi và chậm rãi lắc đầu.
-Tao làm sao có thể bỏ cô ta trong lúc ốm đau bệnh tật như thế này
-Vậy thì mày phải chịu đựng. Thế thôi!

Anh thở hắt ra một cái, cầm chén rượu lên, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch và anh nói bằng cái giọng trầm đục của một cơn say? Hay của một nỗi buồn ?
-Tao nói với mày những điều này chỉ là để xả stress trong tao thôi chứ có phải nhằm để giải quyết vấn đề đâu
Bạn anh cũng thở dài
-Ừ! Tao biết. Mà sao số của mày khổ vậy?

Không phải anh không có thời kì hạnh phúc. Anh đã từng cực kì mãn nguyện với cuộc đời mình. Một cuộc sống không giàu nhưng cũng chẳng nghèo, một người vợ ngoan ngoãn, dịu dàng , một cô giáo trẻ với con mắt trong veo, nghịch ngợm, lúc nào cũng có thể ôm choàng lấy anh , đặt lên má anh một cái hôn cùng với một lời nói làm say lòng.
-Thưởng cho anh này. Câu thơ ấy hay quá.
Chỉ tiếc thời gian ấy quá ngắn ngủi. Khi đứa con ra đời là lúc cuộc sống của anh bắt đầu đảo lộn. Ngày trước, anh có thể bỏ một bữa cơm trưa vì một tứ thơ vừa bật dậy trong đầu, còn bây giờ bữa sữa của con không thể bỏ. Ngày xưa, vợ anh reo lên “Ôi! Câu thơ hay quá” thì bây giờ nàng nói với anh bằng bộ mặt đầy đau khổ.
-Mai đưa con đi viện. Lấy tiền ở đâu bây giờ hả anh?
Tiền! Trời ơi. Trong tất cả những phát minh của con người thì việc phát minh ra đồng tiền là vĩ đại nhất. Phát minh này có mặt ở mọi ngóc ngách của cuộc đời, có mặt trong mọi con người và sức tàn phá của nó còn mạnh hơn cả bom nguyên tử. Bom nguyên tử có thể giết chết được con người nhưng không thể giết chết tâm hồn con người. Còn tiền, nó có thể tàn phá được cả những thứ mà bom nguyên tử không thể tàn phá được. Nó đã biến người vợ của anh, một cô gái trong sáng , yêu thơ thành một mụ phù thủy tham lam và ghét thơ hơn mọi thứ trên đời. . Nó làm ngòi bút của anh trở nên nặng chịch khi phải vặn xoắn tâm hồn mình lại để cố vắt ra những giọt chữ cho một cái tiểu phẩm mà anh được đặt hàng và khi đứa con gái anh cầm tờ báo biếu reo lên chạy vào trong nhà.
-Bố! bài của bố này.
Thì anh cầm lấy tờ báo lãnh đạm vứt nó lên bàn và đưa cái phông bì cho vợ để rồi lại nghe thấy một câu hỏi như dứt da, dứt thịt
-Tháng này chỉ được hai bài thôi à?
Trời ơi! Bao giờ anh mới có thể viết không phải vì tiền?

Anh lên phòng, mở máy tính vào mạng. Đã muộn rồi mà diễn đàn thơ anh sinh hoạt vẫn rất đông người. Trong số những người còn lên mạng vào giờ này liệu có ai như anh cô đơn và mất ngủ?

Con trỏ trôi nhanh qua những trang thơ và nó bỗng dừng lại ở trang thơ của cô gái có tên là Thu ấy. Vẫn biết đấy không phải là tên cô gái nhưng có lẽ chính vì lời nói dối ấy làm anh chú ý đến cô. Trong anh lại hiện lên cái dáng người mảnh mai và đôi mắt ánh lên những tia sáng tinh ngịch khi cô ta hỏi anh sau khi kể cho anh nghe về một lần đùa cợt với một bạn thơ .
-Kể ra em cũng “Đểu” đấy chứ. Đúng không?
Anh đã bật cười khi nghe tiếng “Đểu” rất nghịch ngợm được nói ra từ miệng một cô gái gần bốn mươi tuổi. Anh thấy vui vui khi ngồi nói chuyện với cô. Anh bỗng thấy mình trẻ lại. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy anh đã thấy ở đâu trong cuộc đời mình?

Anh mở trang thơ của cô . Cô vừa viết một bài “ Say” trong đó có câu “Không men sao khiến lòng ngây ngất lòng”. Ừ đúng thật! Anh tự nhủ và nhớ đến cái cảm giác lâng lâng khi ngồi nói chuyện với cô. Không biết cảm giác đó có thể gọi là say được không nhỉ? Và anh bắt đầu viết
Không phải tại trời thu
Không phải tại trăng thu
Chỉ vì em mà tôi mộng du

Đúng là anh đã mộng du. Ánh mắt tinh nghịch ấy đã đưa anh quay lại cái thời vợ anh vẫn còn là một cô gái yêu thơ. Một tiếng “chụt” vang bên má đi kèm với tiếng cười trong trẻo “Thưởng cho anh này”. Đâu rồi tiếng cười ấy?

Khi anh viết xong khổ thơ cuối cùng

Hãy say! Hãy say! Hãy say!
Muốn say mãi say cả đời không tỉnh
Muốn uống mãi làn môi em ngọt lịm
Vùi mặt mình vào mái tóc thần tiên
Và thì thầm ba tiếng “Mãi yêu em”

Thì anh nghe thấy tiếng vợ anh trở mình và thốt ra một tiếng rên nhẹ. Anh đứng dậy đi lại bên giường. . Chiếc chăn tụt rơi xuống đất. Anh nhặt chiếc chăn lên khẽ khàng đắp lại cho vợ. Câu thơ vừa viết bỗng vang lên trong đầu. Trời ! ba tiếng này anh đã từng nói với vợ nhưng sao tiếng “Mãi” lại bị đứt đoạn nửa chừng? Anh có lỗi không? Và cuộc đời còn có ý nghĩa gì không khi nó chỉ có bốn từ “Nghĩa vụ” và “Trách nhiệm”?

Anh quay lại máy tính xóa bài thơ vừa gửi vào trang cô gái và thay vào đó bằng hai từ “Xin lỗi”. Anh có biết đâu ở một nơi trong thành phố có một người cũng đang mở trang thơ của mình và băn khoăn tự hỏi “Sao lại xin lỗi nhỉ”? Không trả lời được, cô PM cho anh.
-Sao anh lại xin lỗi? và xin lỗi cái gì?
Anh trả lời cô

VN88

Viết một bình luận