VN88 VN88

Xin anh đừng yêu em như vậy

Truyện ngắn xin anh đừng yêu em như vậy do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn xin anh đừng yêu em như vậy.

Xin anh dung yeu em nhu vay

Xem truyện ngắn: Xin anh đừng yêu em như vậy

Tác giả: Phan Hà Anh

Anh biết những tháng ngày tới anh sẽ nghĩ về cô nhiều lắm, anh sẽ nhớ về cô nhiều lắm, điều đáng nhớ nhất đó là ngày đầu tiên cô đến nhà anh cô mặc chiếc áo màu mặt trời sáng chói bởi trong ngày đó anh là kẻ hạnh phúc nhất trần gian.
Ngoài 35 anh mới chân thò chân thụt bước vào cuộc sống đầy phồn hoa và xa lạ, trước khi đặt quyết định này anh suy nghĩ rất mông lung, hoặc anh tiếp tục bám trụ với công việc ổn định thu nhập tạm coi là ổn này hay anh phải thay đổi mình. Anh không ngờ muốn thay đổi mình lại khó khăn đến như vậy, khó khăn ngay từ những quyết định đầu tiên, anh không hẳn chỉ vì mình muốn thay đổi cuộc sống nhạt nhẽo này, nó là nguyên nhân phụ cho một nguyên nhân chính. Bà cụ nhà anh muốn anh lập gia đình trước khi bà về chầu tổ tiên, mỗi lần nói chuyện với mẹ không hơn mười lần bà nhắc đến việc anh phải lấy vợ, sinh con để bà có cháu bồng. Anh cứ khất lần khất lượt mãi đến hôm nay nghe tin bà cụ ốm nặng, không người chăm sóc, anh bỏ vội công việc về thăm gia đình.
Nhìn mẹ già nằm ốm yếu mà anh cảm thấy mình có lỗi với bà nhiều lắm, trong tim anh ứa lên tình mẫu tử âm ỉ bây lâu nay. Không đầy một giây anh quyết định từ bỏ mọi thứ để trở về đây với bà, hai mẹ con đùm rúm sớm tối có nhau, có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo.
Công việc của anh là chuyên gia phiên dịch tiếng Nhật cho một tàu nuôi trai lấy ngọc của Nhật Bản tại Quảng Ninh.

Thì đấy, công việc cũng chỉ có thế, ngọc loại 1, ngọc loại 2, ngọc loại 3, làm việc lâu dần anh cảm thấy sao bọn người Nhật lại có thể ngày nào cũng như ngày nào săm soi mấy con trai một cách kỹ càng không thể kỹ càng hơn với lòng kiên nhẫn tuyệt đối. Nhưng anh thì không thế, mới đầu công việc cũng mang lại cho anh cảm giác thú vị vì anh được nói tiếng Nhật hàng ngày nhưng lâu dần đâm ra nhàm chán. Anh muốn thoát khỏi vòng luẩn quẩn của mấy con động vật thân mềm kia, bởi đôi khi qua cách đối xử của mấy người lãnh đạo anh cảm thấy mình chẳng là gì so với hạt cát nhỏ nhoi khi nó nằm trong bụng con trai.
Anh chưa bao giờ đặt chân đến đất nước mặt trời mọc này nhưng ngôn ngữ của xứ sở hoa anh đào cuốn hút anh một cách kỳ lạ, nói thật anh cũng chưa từng tham gia một khoá tiếng Nhật chỉn chu nào ngoài khoá tiếng Nhật cơ bản đầu tiên cho người mới học vỡ lòng. Sau đó anh mua sách, từ điển về tự học tự mày mò nghiên cứu, thế rồi cơ hội đến, anh làm việc cho đoàn chuyên gia người Nhật đến bây giờ. À không, thực ra thì đến tháng trước thôi, bây giờ anh đang trong tình trạng thất nghiệp, anh chẳng lo nghĩ về vấn đề thất nghiệp bởi anh biết, anh không sợ từ bỏ thì cũng không sợ phải bắt đầu lại từ đầu. Loanh quanh luẩn quẩn trong nhà mãi gây cho anh cảm giác chán nản và buồn bực, trước đây cũng chỉ ở trên tàu nhưng có công việc, có bạn bè. Sự mâu thuẫn của con người thật khó giải thích, họ từ bỏ cái cũ để làm cái mới nhưng nếu cái mới không được hoàn hảo như mong muốn thì họ lại tiếc nuối, mà trên đời đâu phải cái gì cũng hoàn hảo cả đâu nên tiếc nuối luôn là cảm giác day dứt muôn đời.
Trước đây anh cố gắng thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn của mấy con trai thì bây giờ anh phải cố gắng thoát ra cái bóng của chính mình, đó mới chính là điều đáng sợ. Anh được bạn giới thiệu một lớp học tiếng Nhật tại trung tâm ngoại ngữ, anh không đăng ký dạy mà đăng ký học, học để biết người khác hơn mình đến đâu, cho dù mấy cô giáo trẻ măng kia nói tiếng Nhật với giọng Osaka làm anh phì cười.
Buổi đầu tiên đến lớp khiến tinh thần anh phấn chấn hẳn lên, ít ra không khí không ảm đạm như ở nhà, học viên túm năm tụm ba, ồn ào náo nhiệt. Nhìn họ anh thấy mình như một người thừa của xã hội, một tỷ phú thời gian, bởi họ luôn bận rộn và gấp gáp với công việc còn anh lúc nào cũng lửng lơ con cá vàng. Và một điều anh nhận rõ hơn bao giờ hết anh thuộc hàng “lão” trong đám học trò nhí nhố kia cho dù anh chỉ mới đầu ba đuôi chơi vơi. Chưa hẳn đã già nhưng khi cái đầu ba đuôi chơi vơi của anh so với những cái đầu một đuôi chơi vơi thì tới những gần 20 năm cuộc đời. Chặc lưỡi anh nghĩ thầm chúng mày có tuổi trẻ, tao có kinh nghiệm, nghĩ chỉ để tự an ủi mình thôi, ai mà chả vậy, thấy thua thiệt hơn chúng bạn lại chẳng tìm cho mình một lý do đính chính cho sự kém cỏi ngay tắp lự.

Quay về chuyện lớp học, buổi thứ nhất, buổi thứ hai, đến buổi thứ ba anh thấy buồn ngủ một cách kinh khủng, hai mí mắt anh từ khép lại và anh ngủ gục trên bàn một cách ngon lành, không hiểu cô đang giảng bài hay hát bài hát ru. Trong giấc mơ của anh, anh mơ thấy một chuyên gia về ngọc trai của người Nhật đang hỏi anh về triều đại phong kiến của Nhật, giật mình hoá ra cô giáo, anh đứng lên nói vanh vách về triều đại Minh Trị (Meiji), triều đại Đại Chính (Taisho), triều đại Chiêu Hoà (Shôwa) và triều đại cuối cùng hiện nay Bình Hoà (Heiwa), không sai một từ phát âm hay lỗi chính tả. Cả lớp mắt chữ O mồm chữa A nhìn anh như thể anh từ hành tinh khác vừa rớt đúng lớp học của chúng, hoặc hay anh là người Nhật thật chăng? Cảnh tượng ấy khiến anh phì cười.
Cho đến khi trên đường về cảm giác ấy vẫn còn lâng lâng, lần đầu tiên anh cảm thấy mình được coi trọng, khác hẳn cảm giác khi anh ở dưới tàu với bọn chuyên gia, đối với họ, người hay trai chẳng khác gì nhau. Mải mê theo dòng suy nghĩ và so sánh, anh không để ý đến một cô bé đang đạp xe bên cạnh, cô bé thấy anh quay sang liền mỉm cười cất tiếng chào:
– Em chào anh, em học cùng lớp tiếng Nhật với anh, chắc anh không để ý nên không biết đâu.
Anh giả lả:
– Chào em, anh mới đi học nên chưa biết hết các bạn, mấy hôm nữa sẽ biết hết thôi. Đầu tiên hôm nay anh biết em.
– Em tên An.
– Còn anh là Hiếu.
Cô bé nhìn anh vừa tò mò, vừa thán phục:
– Anh học tiếng Nhật như thế nào mà giỏi thế?
– Đâu có giỏi em, nếu giỏi thì anh chẳng phải đi học.
Cô bé lắc lắc đầu:
– Qua cách phát âm và ngữ pháp em biết anh không phải “dạng thường”.

Đi qua vùng tán cây che anh mới nhìn kỹ cô, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt sáng long lanh, những tia nhìn sâu thật vào mắt người đối diện, sau này mỗi khi ngồi một mình anh lại nhớ lại ánh nhìn thật sâu ấy, nó như đốt cháy tâm khảm anh. (Đấy là chuyện sau này). Kèm theo cách nhận xét của cô khiến anh biết cô cũng không phải “dạng thường” khi để ý đến cách phát âm và ngữ pháp của anh, mặc dù khi nói với cô giáo anh đã dùng rất nhiều lối nói tắt của người Nhật gốc. Anh thấy cô là lạ hay cảm giác của anh lúc ấy nó là lạ.
Họ vừa đi cùng nhau vừa nói chuyện vui vẻ bằng tiếng Nhật, cô có cùng một sở thích giống như anh, đó là niềm đam mê môn Nhật ngữ, giọng nói kèm theo cách phát âm lanh lảnh của cô không nặng chịch ở phần cuối câu như cô giáo mà nó nhẹ nhàng vút lên. Có điều vì chưa có kinh nghiệm giao tiếp nên ngữ pháp của cô đôi chỗ còn lủng củng, cách sắp xếp câu chưa được hoàn thiện cho lắm, anh thầm nghĩ nếu được rèn luyện chắc chắn cô sẽ giỏi hơn anh nhiều bởi vì cô được đào tạo một cách rất bài bản. Đấy chỉ là nhận xét đầu tiên của anh về cô, giống như một người thầy đối với học trò.
Sau một vài buổi đầu tiên như thế, anh luôn cùng với cô sánh bước trên đường về, nói chuyện tào lao về cuộc sống của anh của cô, những câu chuyện chẳng ra đâu vào đâu, không đầu không cuối mà anh cứ thích nghe như trẻ con thích nghe kể chuyện cổ tích. Còn anh, hình như anh đang thích luôn cả người kể chuyện, ngoài ra anh còn mê mẩn cả những cái nhìn thẳng vào mắt của cô. Anh kể cho cô nghe về cuộc sống của anh giữa bầy ngọc trai trước đây như thế nào, phong cách làm việc cứng nhắc của người Nhật ra làm sao, ngoài ra anh còn sửa cho cô từng câu, từng chữ, hoặc cách phát âm sao cho đúng. Cô tiếp thu rất nhanh, chỉ cần anh nhắc nhở một lần, lần thứ hai lỗi ấy không bao giờ bị cô lặp lại nữa, cô có tuổi trẻ và thời gian, việc thành công trong đường đời sau này của cô sẽ là điều tất yếu. Còn anh, anh làm việc đó một cách tự nguyện, anh không biết một cô gái 20 tuổi như cô có thấu hiểu được những suy nghĩ của người đàn ông dày dạn kinh nghiệm như anh hay không. Anh chỉ biết khi được nói chuyện với cô, tâm hồn anh vốn dĩ như có đám mây mờ che chắn, bây giờ nó quang đãng như bầu trời sau cơn mưa.

Chỉ bắt đầu bằng cái nhìn thẳng vào mắt và cái lắc đầu đầy ẩn ý của cô mà anh tiếp tục vác bút nghiên lên giảng đường, bây giờ không phải vì anh hay vì sự chán nản của anh nữa mà là vì một đôi mắt sáng long lanh.
Ngoài ba mươi lăm nhưng thực sự anh chưa yêu lần nào, thiệt thòi quá chăng khi những năm tháng ấy anh chỉ sống cho riêng mình, cho những khát vọng đã từng cháy bỏng, nhưng đối với anh bây giờ sao nó hư vô đến thế?
Anh mong đến ngày đi học, ghét ngày thứ bảy và chủ nhật, bởi hai ngày này anh chẳng được gặp cô, anh cười anh nói, anh ôm bà mẹ già trong tay nhiều hơn thường ngày khiến bà phát lo lắng, hỏi xem anh có bị nhớ công nhớ việc quá không mà đâm ra mất thăng bằng. Anh vui lắm, vui một niềm vui khó diễn tả, đó có phải là tình yêu không?
Chẳng lẽ tình yêu đơn giản đến vậy sao? Đơn giản như khi cô cất tiếng chào anh, đơn giản như khi cô lắc đầu, đơn giản như khi anh nghĩ về cô? Giá như mọi thứ trên đời này đều đơn giản như vậy thì con người đâu đến nỗi phải dùng nhiều từ ngữ để gán cho cuộc sống luôn chứa đựng những điều bất ngờ không hẳn hoàn toàn thú vị.
Thời gian của khoá học đã sắp kết thúc, anh và cô bây giờ là một đôi bạn vô cùng thân thiết, anh quý tính chăm chỉ, chịu khó học hỏi ở cô, ngoài các buổi học trên lớp hiện nay anh còn kèm thêm cô tại nhà để chuẩn bị cho kỳ thi hết khoá. Anh cần cù dạy, cô cần cù học, những lúc nghỉ giải lao hai người nói chuyện về cuộc sống của mỗi người và quan niệm về một lĩnh vực nào đó, ngoài ra không có gì khác, luẩn quẩn cũng chỉ có vậy nhưng anh không hề thấy nhàm chán khi ở bên cô. Anh coi cô như một học trò cưng vừa dạy dỗ vừa truyền hết kinh nghiệm anh đã đúc kết được qua những năm làm việc cho người Nhật, những kinh nghiệm này các thầy cô trên giảng đường chưa chắc đã có.
Khi tiếp xúc với cô anh nhận ra bên trong vẻ yếu mềm và nhẫn nại của con người nhỏ bé kia là một ngọn lửa âm ỉ, chỉ chờ có cơ hội là nó bùng lên mãnh liệt. Đôi khi anh tránh không nhìn trực diện vào mắt cô, dường như anh sợ cái nhìn thẳng vào mắt dường như xuyên thấu tâm can sẽ đốt cháy anh thành tro bụi. Đôi khi anh không chịu nổi những tia lửa đang nhảy múa trong đôi mắt màu hạt dẻ kia, chỉ là trong chớp mắt anh nhận ra rằng mình đang cháy tan dần từng mảnh. Cô không hẳn ngây thơ như anh nghĩ ban đầu, cô suy nghĩ một cách rất có chiều sâu và logic, về tất cả mọi vấn đề, anh thích giọng nói và cách phát âm vút lên ở cuối câu của cô, anh hay mỉm cười mỗi khi nghe cô đọc bài líu lo như con chim sáo.

VN88

Viết một bình luận