VN88 VN88

Vùng đất may rủi

Trong khi đó, tại sòng Casino (?!), mọi người vẫn hồi hộp theo dõi viên bi và tiếng lanh canh của số mệnh đập vào thành kim lọai.
Hai ông già cũng đã đánh xong nước bạc độc nhất của mình trong ngày. Và lẽ dĩ nhiên là lại gần trúng. Hay nói như Michel:
– Đường song hành đang nhích lại gần trong vô tận.
Jean lặng lẽ mở sổ tay ghi tất cả những con số trúng độc đắc đêm đó, kiên trì như một cán bộ hình sự theo dõi dấu vết của một số phận đang tại đào “Thế nào tao cũng tóm được mày!”
Còn Michel thì mắt nhấp nháy sau cặp kính viễn vọng theo dõi vận tốc của chiếc cần quay, lực cản của nó đối với viên bi ngược chiều và lực ma sát vào thành kim lọai, nét mặt bình thản như đang theo dõi đường đi của một vì sao rất lạ trên vòi vọi thiên hà… và chăm chú ghi lại mấy đường biểu đồ bí hiểm vào trong cuốn sổ tay nhàu nát.
Rồi hai người lặng lẽ ra về. Con đường đảo ngây ngất mùi hương vào xuân và những đôi trai gái đang giải khát môi nhau trên ghế đá… Tiếng chuông từ tháp giáo đường lanh lảnh báo mùa phục sinh nở hoa.
Khi hai ông già về đến khách sạn thì mọi người ngủ cả. Jacques mang đến cho họ hai tách trà nóng. Anh cũng thao thức. Vì câu chuyện người điệp viên hồi tối, vì mùi chiến tranh, vì mùi mùa xuân. Hay vì tiếng sóng ì ọap thanh bình của bờ biển xanh tuyệt vời?
Jacques bỗng thấy một lòng thành kính vô hạn đối với hai ông già điên rồ đến mức siêu phàm kia. Hình như họ chìm đắm trong một vùng khí quyển lạ lùng mà những chất phế thải, những hơi bẩn của dung tục không ô nhiễm nổi. Họ thuộc dòng những vị thánh. Anh lặng lẽ làm dấu…

Jacques còn ghi lại như một kỷ niệm sâu sắc của đời mình: Lần cách đây ít tháng anh mang lên cho Michel một bức bưu điện (điện tín?) đóng dấu bưu cục Strassbourg, Pháp (theo Jean, đó là bức điện duy nhất hai người nhìn thấy từ mười năm về hưu). Michel run run mở bức điện với vẻ trang trọng và ngỡ ngàng của kẻ lưu lạc trên đảo hoang, đập chiếc nút gắn xi một chai thư dạt vào bến tìm đọc những nét chữ của đồng lọai từ lâu đã trở thành xa lạ:
Charlotte qua đời ngày ba mươi tháng chạp
Michel không có phản ứng gì. Hình như tình cảm phải đi một con đường quá xa để chuyển tín hiệu. Một lúc ông mới khẽ khàng:
– Charlotte là em gái tôi… Đã hơn ba mươi năm nay hai anh em không gặp nhau…
Rồi Michel chui vào gầm giường kéo ra một chiếc vali bụi bặm lục lọi lấy ra một bức ảnh ố vàng, nhiều chỗ đã tróc mất nước tráng. Michel chỉ vào người trẻ tuổi thắt nơ đen, đội mũ mơlông đầu thế kỷ và một cô gái mắt tròn nghịch ngợm, má bầu bĩnh, giới thiệu.
– Đây là tấm ảnh kỷ niệm của hai anh em tôi.
Nom hai người trên bức ảnh cũ lờ mờ như hiện về từ kiếp trước…
Một dòng nước mắt chảy long lanh trên gò má khô đét của Michel. Nước mắt của người già hình như chảy chậm… rất chậm. Jacques cảm thấy một thời gian vô tận. Và Michel bỗng khe khẽ hát lên một bài hát trẻ con lời lẽ ngô nghê, phều phào qua chòm râu rậm:
En passant par la Lorraine avec mes sabots (2)
Dòng nước mắt vẫn chảy. Theo luật bất ổn số mũ, liệu ba trăm năm sau dòng nước mắt này có đủ sức gây lũ trên sông Ill một vùng quê xa không?
Đêm ấy Jacques có cảm giác như Michel xoay chiếc kính viễn vọng chếch về phía bắc.

Jean hôm nay dậy sớm hơn mọi ngày. Ông đến cửa hàng thợ cạo. Cắt tóc… cạo râu, mặt… trẻ lại đến hàng chục tuổi. Nom ông vui vẻ và căng thẳng. Có một điều gì trọng đại sắp xảy ra. Hai người chải lại bộ Smôkinh và lấy dưới đáy vali hai chiếc sơmi mới sặc mùi băng phiến.
Bữa ăn trưa Jean bỗng gọi Jacques tới. Câu nói khá đột ngột:
– Cậu có tiền không?
Jacques trả lời theo phản xạ tự nhiên:
– Ông cần tiền?
Jean nheo mắt cười, mặt bỗng hóm hỉnh tinh ranh:
– Mình không hỏi vay tiền cậu đâu, đừng lo.
Michel bỏ cặp kính dầy cộm xuống, mắt ông không kính nom ngơ ngác như một con nai rừng:
– Chúng mình rất quý cậu.
Rồi những lời lúng túng như lạc trong bộ râu rậm không tìm được lối ra. Jean tiếp lời:
– Từ sớm đến giờ mình với Michel đã ra ngân hàng rút hết tiền tiết kiệm.
Jacques bỗng cảm thấy nhói nơi tim:
– Hai ông không ở đây nữa?
Thời gian đã bện một sợi dây tình bạn vô hình giữa người sinh viên trẻ tuổi sắp sửa vào đời và hai ông già sắp sửa ra đi.
Jean lắc đầu giọng bỗng trang trọng:
– Tối nay bọn mình sẽ đánh một nước bạc quyết định. Bọn mình đã tính rồi… khả năng ăn là chín mươi chín phẩy chín phần trăm…. Khả năng, không phải là khả năng mà gần như một hiện thực. Bọn mình coi cậu như người nhà nên không muốn cậu vắng mặt trong một cuộc vui lớn.
Jean nói như là thắng lợi đã treo nhãn tiền, chỉ còn việc đưa tay ra hái.
Không muốn làm hai ông bạn già phật lòng, Jacques trả lời:
– Tôi có một trăm phrăng.
Jean:
– Thôi được… mỗi người bọn mình sẽ xuất vốn cho cậu, mỗi người một trăm phrăng nữa.
Suốt ngày hôm đó, Jacques luôn luôn thấy Jean lẩm bẩm một mình như trong một giấc mơ. Còn Michel thì hết ra lại vào không lúc nào định vị.
Phút sắp sửa lên đường thì Jean bỗng lên một cơn đau đầu dữ dội phải nằm nhà. Jean đưa Michel một mảnh giấy, dặn đi dặn lại:
– Đúng chín giờ kém năm ông mới được mở ra xem và đánh luôn nước bạc đúng chín giờ. Ông nhớ chứ… đúng chín giờ kém năm.
Michel lầu bầu:
– Nhớ rồi, ông làm mình như con nít không bằng.
Michel quay về phía Jacques giải thích:
– Mỗi người trong bọn mình phụ trách tính toán một tuần. Tuần này là phiên của Jean.
Rồi ông quay về phía bạn an ủi:
– Ông cứ yên tâm nằm nghỉ ở nhà. Chỉ độ mười giờ là mình về.

Như sực nhớ một điều quan trọng, Jean gọi Jacques đến gần:
– Tối nay anh có rảnh không? Tôi muốn nhờ anh đi cùng với Michel… Số tiền cũng khá lớn đấy. Anh lấy bộ lễ phục của tôi mà dùng.
Cũng may tầm vóc hai người sai số không đáng kể nên Jacques mặc bộ smôkinh chỉ hơi cũn cỡn một chút.
Thế là Michel và Jacques đi tới sòng bài Casino.
Mọi việc diễn ra đúng như kế họach.
Chín giờ kém năm… Michel giở cẩm nang ra xem. Và đánh số tám. Chín giờ người ta bắt đầu quay cần bằng tay trái và ném bi bằng tay phải theo chiều ngược lại. Viên bi lanh canh trên thành chậu… Cả gian phòng im phắc. Hàng trăm con mắt mở to như bị hút vào viên bi. Viên bi bắt đầu chạy chậm… Mọi người nín thở… Viên bi ngẩn ngơ một giây dài dặc và từ từ… và từ từ… lăn…ngừng lại… lăn tiếp.. ngừng lại… lưỡng lự… rồi chui vào ô số tám. Mặt Michel không chuyển động. Nhưng Jacques thấy ông nới chiếc nơ trên cổ.
Một ăn ba mươi lăm. Hai người cho tiền đầy một túi to rồi lặng lẽ ra về. Đêm bỗng oi bức một cách lạ lùng.
Gió biển thở hầm hập như gió lục địa.
Vừa đến khách sạn, Jacques đã chạy vội lên phòng Jean đẩy cửa vào. Jean nhổm dậy hỏi gấp:
– Thắng chứ?
Jacques vừa trả lời: Đại thắng, thì thấy Jean ôm ngực ngã vật xuống chưa kịp mãn khai một nụ cười. Ông bị xúc động quá mạnh đứt động mạch chết tức khắc.
Ôi, quả tim con người, cái hộp biến thế bé bỏng lúc nào cũng quá tải. Những vô tình của đồng lọai, những cám cảnh của bản thân. Một đoản mạch… một sự cố tắt đèn và một tiểu thế giới vĩnh viễn vào tối.

Đưa đám người bạn già xong, Michel đã lầm lì lại càng lầm lì hơn. Hình như một phần sự sống của ông đã chôn theo người bạn dưới mồ. Ông vào phòng đóng chặt cửa lại… Jacques phải gõ cửa một lúc lâu. Lò sưởi đầy xác giấy chết cháy và những con số, những ký hiệu đang chịu hỏa thiêu thỉnh thoảng lại khẽ phát ra một tiếng lạ như một lời trối trăn khó hiểu.
Jacques nhìn đống tro tàn:
– Sao ông lại đốt tất cả đi?

Michel thở dài:
– Tìm được quy luật của may rủi… chứng minh rằng con người có thể thắng được nó là đủ rồi… Không nên chọc tức Thượng đế nhiều quá và nhất là không nên để cho bọn bất lương lợi dụng làm giàu… Một cái chết của Jean cũng là quá đủ rồi.
Jacques như bỗng nhớ ra điều gì, lắp bắp hỏi:
– Ông đã đốt tờ cẩm nang đêm đó chưa?
Michel nhìn Jacques hơi ngạc nhiên:
– Rồi… Nhưng cậu cần gì?
– Không! Jacques lắc đầu.
Anh không thể nói với Michel rằng mình muốn kiểm tra lại vì tối hôm đó khi Michel mở tờ cẩm nang ra xem, anh có cảm giác rằng đó không phải là số tám mà là số ba do Jean viết tháu hay do mắt kém nên Michel nhìn nhầm thành số tám.
Nhưng Michel nhầm hay chính anh nhầm?
Hay bản thân việc tìm ra định luật may rủi cũng chỉ là một cái may rủi khác.
Jacques đốt hết bao thuốc Gaulois từ lúc nào…
Chú thích
(1) Thơ Lý Bạch: Ngẩng đầu nhìn trăng sáng – Cúi đầu nhớ quê xưa.
(2) Dân ca Pháp: Qua vùng Loren với đôi guốc của tôi.
Trích từ tập “Hèn đại nhân”

(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận