Trời đang tối dần.
Lửa trước lều càng lúc càng to. Đang có gió nhè nhẹ thổi.
– Ước gì mình được tự do lúc này nhỉ. Mình sẽ ăn gà tây thơm phức. Trời ơi! – Hân nói.
Cô cười ha ha khi tên bắt cóc đáng ghét giẫm vào vỏ chuối ngã lăn ra đất.
– Im ngay! Đồ điên. Mày còn cười tao sẽ đánh mày.
Hân thôi không cười nữa. Tên bắt cóc đang nướng khoai ăn. Hắn vừa thổi vừa ăn, tay bóc vỏ khoai vừa đen vừa lấm.
Hân cựa quậy chân tay một lần nữa. Người cô thấy ngưa ngứa vì bị trói lâu.
– Không sao đâu. Chỉ lát nữa tao đến chỗ lấy tiền xong, mày sẽ không còn phải đau đớn nữa – hắn ngoảnh lại cười, nói.
Hắn nhìn giờ trên di động của Hân, bảo:
– Mày chuẩn bị đi. Chúng ta sắp lên đường rồi.
Tên bắt cóc lại đút giẻ vào miệng Hân. Yên trí rằng Hân đã ở trong thùng xe, hắn mới quay vào ca bin, lái ra khỏi bãi đất trống cạnh công trường – nơi hắn từng làm công nhân ở đó. Hân cọ đầu dây ở tay xuống mặt gỗ trên xe. Nhưng vô ích. Cái dây không bị sờn tẹo nào. Búi giẻ chặn họng khiến cho Hân phải thở bằng mũi. Lúc này, cô càng thở mạnh hơn.
Tên bắt cóc đã đến điểm hẹn. Đó là một thùng đựng rác ven hồ, nơi có đông người qua lại. Hôm nay lễ Nôel lại càng nhộn nhịp. Hắn cúi xuống lấy chiếc túi đựng tiền trong thùng rác ra, cái mũ nồi chụp xuống nửa mặt, rồi biến mất. Cảnh sát tức tốc đuổi theo.
Hắn để Hân ở dưới gầm một cây cầu. Xong việc, hắn kéo Hân theo. Sau khi tránh sự truy đuổi của cảnh sát, hắn nhét Hân vào xe, rồi lái vội vàng đi.
Lại trở về bãi đất trống cạnh công trường xây dựng. Lại trở về chỗ cũ.
– Khốn kiếp! Đúng như mình dự đoán. Bọn chúng lại gọi cảnh sát – Hắn la lên.
Mắt Hân đầy tức giận.
– Này, đừng nhìn tao như thế. Tao không thích ánh nhìn của mày – Hắn nói.
Hắn rút giẻ trong miệng Hân ra.
Lần này hắn không ăn khoai mà là ăn ngô nướng.
– Mày biết không? Trong nhà, tao ăn rất khoẻ.
Hắn ngừng lại một lúc mới nói tiếp:
– Nhưng mà, đấy là ưu điểm duy nhất. Vì tao chỉ là kẻ vô dụng. Bố mẹ mất rồi. Giờ còn hai anh em tao. Tao là anh nhưng chẳng làm được gì cho nó. Ngày nào cũng chở gạch cho người ta, làm thợ xây cũng chẳng được bao nhiêu tiền. Đến cái xe cũng phải đi mượn. Trời ơi! Sao tao lại không có thật nhiều tiền cơ chứ?
– Ông là đồ điên!
– Không – hắn cười – tao không điên. Có số tiền của mày rồi, tao sẽ hoàn thành nhiệm vụ của tao. Sáng mai tao sẽ thực hiện được ước vọng của mình.
– Nhưng bố mẹ tôi… bố mẹ tôi đang rất lo lắng cho tôi. Bố mẹ tôi phải làm thế nào đây?
– Tao không có thì giờ để nghĩ được nhiều đến thế. Nhưng tao hứa là xong buổi sáng mai, mày sẽ được về với họ. Từ giờ cho đến sáng mà bọn cảnh sát bắt được tao, nó sẽ không sống nổi và tao cũng thế.
– Tôi chẳng hiểu ông nói gì cả! Cái tôi biết ông chỉ là một tên ích kỉ, ham ăn, không có tình người.
Huy đá thùng rác bên bờ hồ lăn mất mấy vòng rồi lại dựng lên.
– Chán thật đấy. Như là có thuật tàng hình vậy – Nga ngồi ghế đá, ôm đầu suy nghĩ, tay vẫn cầm quyển truyện – Giờ phải làm sao đây?
Ngọc vừa chở mẹ Hân về nhà, lát nữa sẽ quay lại. Bà đang bị sốc nặng, cần nghỉ ngơi. Cảnh sát vẫn lùng sục xung quanh khu vực tên bắt cóc đến lấy tiền.
Nga cứ lẩm bẩm:
– 80 triệu có thể mua được một chiếc xe ga, một bức tranh đá quý, hoặc là chữa được bệnh. Nếu là mình thì… À, đúng rồi. Mình lên google thử xem.
Nga bật laptop của anh cho mượn lên, đánh vào cột tìm kiếm của Google.
– Bệnh… Yêu cầu: thay máu, giá cả: 80 triệu VNĐ.
– Đúng rồi. Vừa đúng 80 triệu – Nga reo lên, với lấy tay Huy – Xem này. Tôi nghĩ hắn không hoàn toàn vô hình đâu.
Cảnh sát đổi hướng điều tra. Tất cả hồ sơ bệnh án của các bệnh viện lớn đều được mở ra ngay trong đêm. Nhưng không có ca nào vừa thay máu.
Bố của Hân buồn lắm. Ông vào gian niệm Phật trong nhà, gõ mõ tụng kinh. Từ trước đến nay, ông chưa từng thế này bao giờ cả. Ông không phải là một người mộ đạo, nhưng Thần Phật có thể giúp ông yên tâm hơn.
Nga khóc suốt:
– Hân ơi, làm thế nào bây giờ? Gần 12h rồi. Sắp Giáng sinh rồi đấy. Cậu về đi.
Huy cầm bức ảnh cả lớp chụp chung với thầy Hoàng trên bàn học của Hân lên. Hân đứng ở giữa, xinh xắn nhất trong đám con gái của lớp. Huy đứng bên cạnh, để hai tay hình chữ V lên đầu Hân, trông cứ như hai cái tai nhô lên vậy.
Huy chợt hỏi:
– Ngày mai lớp mình vào viện thăm thầy Hoàng phải không bà?
– Ừ. Ngày mai lớp mình rủ nhau đi. Thầy chắc phải thay máu mà. Khoan đã… thay máu – trong đầu Nga chợt loé lên một ý nghĩ – thảo nào mình nhìn thấy tên bắt cóc trùm nửa mặt trông rất giống ai đó. Không lẽ là…
Trời lạnh làm Hân run lên, rùng mình. Cô biết là bố mẹ cô lo lắng lắm.
– Đi thôi. Tao có linh cảm không lành – Tên bắt cóc nói. Hân lại bị kéo vào đằng sau xe với cái búi giẻ đáng ghét nhét vào miệng. Lần này Hân không cựa quậy nữa. Nước mắt chảy ròng trên hai má.
Đi được một đoạn thì một thanh niên lao ra. Chiếc xe dừng lại.
– Hoàng, em làm gì vậy? Em có biết là tí nữa thì anh đâm vào em không hả? – Hắn bước xuống hoảng hốt, nói với thanh niên vừa chặn xe lại.
– Sao anh lại làm như vậy? Anh chạy ngay đi. Cảnh sát đang tìm anh đấy – Người thanh niên nói.
– Vậy em cầm lấy số tiền này để mai phẫu thuật. Anh sẽ gặp lại em sau – Hắn giúi túi tiền vào tay người thanh niên – Phiền em đưa con bé về.
Hắn mở cửa thùng xe ra, cởi trói cho Hân rồi chạy xe đi. Người thanh niên nói với Hân:
– Thầy xin lỗi. Thầy sẽ đưa em về và đưa trực tiếp số tiền này cho bố mẹ em, sau đó sẽ đến cảnh sát chịu tội thả anh trai.
Nhưng chợt có tiếng còi cảnh sát hú lên ầm ĩ. Không biết có ai đó đã gọi.
Đồng hồ đã điểm 12h đêm Nôel. Huy và Nga vẫy tay cho Hân.
– Hân, làm gì thế? Lại đây.
– Ừ. Đến đây. Tự nhiên mình nhớ Nôel năm ngoái quá. Nhưng này, mình vẫn chưa hiểu. Tại sao cảnh sát lại tìm được tên bắt cóc thế?
– Thầy Hoàng không nói, vì lúc bọn mình gọi điện hỏi thầy cũng đã không nói rồi. Cậu cũng không nói. Vậy thì đoán đi.
Hân cười:
– Trên đời này vẫn còn có người tốt. Nhưng cũng lâu không gặp thầy rồi. Mai bọn mình đến nhà thầy Hoàng chơi chứ. Này, đi xem Chúa ra đời đi.
Bài hát Giáng sinh đã vang lên. Hân lắng tai nghe. Cây thông ở nhà thờ lớn treo đèn màu rực rỡ, lấp lánh lên trong đêm. Đêm nay lại là một đêm an lành. Merry Christmas!
(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)