VN88 VN88

Vợ ngoại lai

Truyện ngắn vợ ngoại lai do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn vợ ngoại lai.

Vo ngoai lai

Xem truyện ngắn: Vợ ngoại lai
Tác giả: Trần Hoài Văn

HAY LÀ CHUYỆN ĐÀN ÔNG VIỆT NAM LÊN ĐỜI
Thú thực là tôi hết sức bất ngờ khi gặp hắn, lại ở giữa cái đất Sài gòn này. Hắn là bạn học cùng tôi suốt mấy năm cấp III ngoài Hà nội. Không thân, nhưng tôi khá quí, vì tính tình hắn sởi lởi, tốt bụng và là một tay hài hước có tiếng. Hết phổ thông, hắn trượt Đại học, đi lính. Còn tôi, may mắn hơn, đủ điểm đi Tây. Học xong, bị cái khát vọng làm giàu giữ chân lại. Bụng thầm bảo dạ: khi nào thật giàu, đến mức mỗi bận đếm tiền sẽ thuê riêng một thằng đứng cạnh chỉ để thè lưỡi cho mình dấp ướt mấy đầu ngón tay thì mới về Việt nam. ( Nhưng số tôi đen như chó mực, chưa thuê được ai, mà bản thân mấy lần suýt phải thè lưỡi làm ướt ngón tay thằng khác.) Đã hơn mười lăm năm trời bặt tin nhau, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ hắn; chính xác hơn – là có dịp nhớ về hắn. Ấy là những hôm có việc đi tỉnh, đường xa nên đôi ba lần phải dừng xe quãng vắng để ” trút bầu tâm sự”.

Vừa hăm hở hành hạ cái gốc cây, tôi vừa nghĩ đến kỉ lục kinh người mà hắn lập nên : Đái bật gốc cây bạch đàn non ở vườn trường trong một cuộc tỉ thí giũa 14 thằng con trai của lớp. Xin các vị thông cảm, ” nhất quỉ, nhì ma, thứ ba học trò”( ma quỉ thuộc về cõi âm, suy ra học trò đứng đầu bảng), nên ngoài những trò tầm thường như vật chân, vật tay, tụi tôi còn có nhiều chiêu kinh dị như : thi đái xa, đái khoẻ…
Bỗng một hôm, hắn mang đến lớp cuốn ” Trăm năm cô đơn” (*) thủ trộm được của ông bô. Cả bọn xúm đầu vào đọc, đến đoạn nhân vật thằng anh hì hục “thử sức” với chai bia thì chúng tôi sôi hết cả máu lên vì kém miếng khó chịu, quyết định mở cuộc tỉ thí. Không có bia, chúng tôi đổ đầy nước lã vào cái chai nhựa nửa lít làm “dụng cụ thí nghiệm”. Tôi vốn đi học sớm hai tuổi, người lại còi xương, bé nhất lớp. Biết mình ” sức yếu” không dám thi thố, nên tôi đành vui lòng làm trọng tài và canh chừng không cho bọn con gái vào lớp trong giờ ra chơi. Mười hai thằng còn lại hì hục đặt cái chai nửa lít đầy nước lên ” bàn cân”. Tất cả đều lẩy bẩy rồi cái chai… rơi đánh oạch. Đến lượt mình, hắn thóp bụng ngạo nghễ nhấc bổng cái chai, nghiến răng, nín thở dang hai tay đung đưa lấy thăng bằng. Cái chai đầy nước đứng vững được hơn một phút. Hắn thắng cuộc. Từ sau vụ đái bật gốc cây bạch đàn non trong vườn trường, uy tín của hắn đã cao vòi vọi. Giờ lại đến chiến tích này, hắn thực sự trở thành người hùng trong mắt mười ba thằng chúng tôi. Riêng tôi, không còn coi cái việc học dốt của hắn là nhược điểm gì ghê gớm, mà ngược lại, rất vinh dự mỗi khi được gà bài cho hắn trong các đợt kiểm tra.

Lại nói, tôi gặp hắn một cách hết sức tình cờ trong một lần từ Hà nội vào Sài gòn thăm vợ chồng thằng bạn học thời sinh viên bên Nga. Từ sân bay, tôi phi taxi về thành phố. Muốn dành cho bạn sự bất ngờ, tôi không điện đóm gì, nên chúng nó đi làm chưa về. Nhìn đồng hồ, áng còn chừng vài tiếng rảnh rỗi, tôi lang thang dạo phố như một kẻ nhàn tản, vô tư nhất trên đời. Vừa đi, tôi vừa ngắm phố phường đông đúc, ngắm những cô gái miền nam nước da đen giòn, che khẩu trang kín mặt, tay đi găng chống nắng phóng xe máy vù vù. Một lúc, thấm mệt, tôi tạt vào một tiệm cafe tính kiếm miếng nước mát để chống chọi với cái nóng … vãi linh hồn. Chà! Tiệm gắn máy lạnh, dễ chịu quá! Mọi sự ồn ào, xô bồ của đời thường bị bỏ lại đằng sau khung cửa. Mắt đang quáng nắng, tôi bèn ngồi ngay chiếc bàn còn trống chỗ gần nhất và đợi hầu bàn cầm menu tới. Chừng vài phút sau, gã hầu bàn – vâng, hình như là ” gã” chứ không phải ” cô” – ăn mặc đỏm đáng, tóc nhuộm hoe vàng, môi tô son Hàn quốc thâm sì như miếng thịt trâu, ỏn ẻn đặt vại bia trước mặt tôi rồi cười tình tứ. Chột dạ, tôi đảo mắt như rang lạc nhìn quanh. Tiệm trang hoàng chủ đạo bằng gam màu hồng, đèn gắn chìm vào tường và trên trần toả ánh sáng màu tím nhạt. Khách không đông lắm, ba chiếc bàn phía trong góc có mấy người đàn ông vừa ta vừa tây đang ngồi uống bia và thì thầm to nhỏ ra chiều thân mật. Tịnh không một bóng đàn bà. Hơi ơn ớn, tôi nhỏm đít định đứng dậy. Chợt đánh mắt sang bàn bên cạnh, thấy có hai vị trông tướng mạo đàng hoàng, râu ria tươi tốt như bin Laden đang nốc bia ừng ực. Yên tâm hẳn! Bụng thầm qua quít trách mình là đồ yếu bóng vía, cứ nghe báo chí nói nhảm rồi thần hồn nát thần tính. Tôi bèn tự tin nâng vại bia đang mờ đi vì lạnh, hùng dũng tợp một ngụm rõ to và khà một phát thật sảng khoái. Quá đã! Bia chảy đến đâu, mát rượi đến đấy. Tôi châm điếu thuốc, rít một hơi dài rồi lim dim mắt tận hưởng cái phút giây đê mê của men bia lạnh cùng khói thuốc. Chợt cảm thấy có bàn tay ai đó đặt vào gần vị trí giữa hai đùi, tôi hốt hoảng mở mắt. Gã hầu bàn đỏm dáng nhăn nhở, uốn éo :” Bộ cưng cô đơn hả? Em ngồi cùng cho cưng đỡ buồn nhe !”, tay vẫn miết như điên. Choáng váng vì bất ngờ, tôi lia mắt sang bàn bên định cầu cứu hai vị đại hán râu ria tốt tươi. Giời ạ! Hai thằng cha “bin Laden” này cũng đang mút lưỡi nhau chùn chụt. Chết mẹ, mình rơi vào chỗ mấy cha Pê đê rồi! Tôi chỉ kịp nghĩ có thế rồi co cẳng dông thẳng ra ngoài đường, đâm sầm ngay vào một quí bà.
– Ê, cha nội, tiền bia !
Gã hầu bàn chạy theo quát với. Dân tình đang đi bộ trên vỉa hè ngoái đầu lại nhìn. Xấu hổ, tôi luýnh quýnh móc túi lấy đại tờ năm chục ngàn quẳng cho gã, mồm lắp bắp xin lỗi người đàn bà bị tôi húc phải rồi tính nước ” quốc lủi” cho nhanh.
– Vinh, Vinh “quắt” phải không? Một giọng đàn ông hối hả.

Thấy có người gọi đúng tên cúng cơm cùng cái hỗn danh thuở học sinh của mình, tôi ngạc nhiên hết cỡ. Một khuôn mặt quen quen đang ngoác mồm cười.
– Cường, Cường ” chi đô “! Tôi cũng gào lên rồi hai thằng ôm chầm lấy nhau.
Vâng, hắn, chính hắn; cái thằng mà tôi hay nghĩ đến lúc đứng đái bậy ở gốc cây ven đường quốc lộ liên tỉnh bên Ba lan này. Xin mở ngoặc một chút về cái hỗn danh mà quí vị vừa được nghe. Mười bốn thằng quỉ sứ lớp tôi đều có tục danh, nào là Hùng “híp”, Thân “sứt”… Tôi vì bé con nhất lớp nên bị gọi là Vinh “quắt”. Một thằng tên Bình có cái đầu to quá cỡ nên bị gọi là Bình ” thủ đô ” ( thủ : đầu; đô : to, lực sĩ. Thủ đô có nghĩa là đầu to). Còn hắn, sau cái vụ nhấc bổng chai bia, anh em chúng tôi tâm phục, khẩu phục mà tôn hắn là ” chi đô ” . Bởi cái đó suy ra cũng là một thứ “chi” của cánh đàn ông. Gọi thế vừa lịch sự, lại vừa nho nhã, thâm thuý. Từ Hán Việt đàng hoàng!
Lại nói, hai thằng ôm chầm lấy nhau. Mười lăm năm rồi còn gì. Chợt hắn đẩy tôi ra, đánh mắt về phía quán cafe, đầy vẻ cảnh giác:
– Mà sao mày lại chui vào đấy. Đổ đốn đến thế rồi kia à?
Tôi mếu máo thuật lại tấn bi hài kịch. Hắn cười phá lên rồi cho biết đó là nơi tụ họp, tìm bạn tình của giới đồng tính luyến ái nam. Đoạn nằng nặc kéo tay, mời tôi về nhà chơi.
Hoá ra nhà hắn nằm trong một con hẻm chỉ cách cái quán cafe ” Gay ” kia có vài trăm mét. Đó là một biệt thự nhỏ nhắn, xinh xắn nằm ẩn mình dưới tán lá mấy cây me cổ thụ. Đằng sau cánh cổng sắt sơn xanh phủ rợp màu tím hoa ti gôn là lối vào rải sỏi trắng, ở giữa có đài phun nước, hai bên trồng hoa. Thấp thoáng trong gara chiếc TOYOTA mới coóng. Một con bẹc giê to như con bê, mặt trông cực ngầu trợn mắt nhìn tôi, hất hàm ra vẻ dò xét. Hoảng quá, đang định rặn ra một câu khen để nịnh con chó thì nó đã chồm lên, hai chân trước ấn vai tôi, nhe hàm răng nhọn hoắt như đinh. Nó chỉ bỏ đi và không quên liếm cảnh cáo hai phát vào mặt tôi sau khi Cường ” chi đô” giới thiệu một câu cộc lốc : ” Vinh quắt, bạn tao”. Tôi ngạc nhiên trước cái mùi sặc phú quí của bạn, bụng thầm nghĩ :” Không hiểu thằng cha này làm ăn kiểu gì mà có vẻ sung túc gớm. Tây tàu như mình chắc xách dép cho nó cũng không xong!”. Như đọc được suy nghĩ của tôi, hắn nháy mắt vẻ đầy bí hiểm :” Đến bữa rồi, chén cái đã. Vừa ăn, ta vừa nói chuyện. Để tao gọi các bà xã ra chào mày”, rồi ấn cái nút ở phía dưới mép bàn. Một hồi chuông êm dịu vang lên. Đương còn chưa hết ngạc nhiên trước cảnh giàu sang phú quí của bạn, tôi đã lại rất hoang mang, sợ mình nghe lầm cái từ ” các ” vốn được dùng để chỉ số nhiều kia. Sau khoảng nửa phút, có tiếng chân từ trên lầu đi xuống.

” Thượng Đế ơi, xin hãy rủ lòng thương! Nếu người có phởn chí thì cũng đừng đùa ác, kẻo trái tim tội nghiệp của con đến vỡ ra mất. Mới có vài giờ đồng hồ mà người đã bắt con phải chịu bao điều ngoài sức tưởng tượng : Nào là cái thành phố phương Nam ồn ào, xa lạ, nóng bức. Đến cơn khát cháy người. Rồi tiệm cafe kinh dị, thay vì được uống nước giải khát thì bị nắn dái. Hai cha bin Laden mút lưỡi nhau say sưa. Cuộc tái ngộ với thằng bạn có con cu lực sĩ. Ngôi biệt thự xinh xắn, thơ mộng nhưng gã chó vừa hỗn láo vừa xấu trai hết mực. Và … gì thế kia??? “. Tôi còn không đủ sức để khấn tiếp, khi nhìn thấy ” các bà xã ” của bạn. Hai cái núi thịt. Ngồn ngộn, núng nính, tròng trành. Tất cả như chỉ chực nứt bung ra, rơi xuống đất. Đó là hai người đàn bà mang dung nhan của một thằng đàn ông không được bô trai cho lắm; giống nhau như hai giọt nước, từ đôi mắt quá bé trên khuôn mặt đồ sộ đến bộ ria mép đen sì. Mặc dù đã ở châu Âu mười lăm năm có lẻ, hai con mắt nhiều lần bị tra tấn bởi đủ dạng hình hài, nhưng tôi vẫn phải kính trọng sự phì nộn ấy nơi hai người vợ bạn. Thấy người lạ, hai nàng khẽ cúi đầu theo lối yểu điệu thục nữ, cất tiếng chào bằng một thứ giọng lơ lớ. Mẹ kiếp! Đến đây thì quả thật là quá sức chịu đựng. Không hiểu thằng cha này còn định giở trò gì nữa đây? Tôi đờ người ra giây lát, cố đáp lễ một cách lịch sự nhất và lén đưa tay lên ấn nhẹ vào chỗ ngực trái của mình.
Bữa trưa được người hầu dọn ra một cách chóng vánh. Đầy bàn thức ăn nóng hổi, thơm ngào ngạt. Không còn hứng thú gì với cái chuyện ăn uống, tôi bâng khuâng nhấp từng ngụm bia như một kẻ mộng du, nhưng vẫn kịp để ý thấy thằng bạn húp liền một lúc dăm quả trứng gà sống, nhồm nhoàm từng nắm giá đỗ rồi thỉnh thoảng lại chiêu một ngụm rượu lớn được chắt từ chiếc bình có mấy đôi cá ngựa nằm co quắp bên cạnh một đống thuốc bắc thuốc nam hầm bà lằng chi đó. Thấy tôi có vẻ thắc mắc về những thứ ” phụ gia ” kinh người này, bạn tôi rung đùi từ tốn : ” Mỗi ngày tao phải tiêu thụ từng đấy thứ để bồi dưỡng, đặng còn có sức mà phục vụ hai cái hoả diệm sơn này. Ngày trước cứ tưởng đàn bà béo thì không đòi hỏi nhiều. Hoá ra lầm. Hơn nữa cha bác sĩ mắc dịch lại khuyên hai con vợ tao : muốn giảm cân thì cứ phải sex thật nhiều. Báo hại tao nhiều phen thiếu nước rơi đầu gối ra ngoài. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, tất cả mọi thứ mà tao có bây giờ đều do hai con vợ đem lại. Những tưởng cuộc đời sẽ không bao giờ ngẩng mặt lên được. Không ngờ, có một ngày… ”
Thế rồi bằng cái giọng lên bổng xuống trầm, hắn kể sơ qua cho tôi nghe câu chuyện về một quãng đời mình.

Hết hạn lính, hắn về địa phương. Không đồng vốn, không nghề nghiệp, hắn xung vào đội quân thất nghiệp. Hắn làm đủ nghề để tồn tại : trông xe đạp, rửa xe máy, xe ô tô, phụ nề, phụ mộc, ghi thuê số đề, đạp xích lô… Đến năm hai nhăm tuổi, vẫn là một thằng “trên răng dưới cát tút.”. Nhưng lạy giời, ” răng ” của hắn có thể chỉ bình thường như những người khác, còn ” cát tút ” thì khác người nhiều lắm. Hắn chỉ chợt nhớ ra cái điều này khi gặp lại thằng Hùng ” híp “. Ấy là một buổi chiều, hắn đương vơ vẩn nghĩ ngợi làm sao kiếm được ít tiền để sửa lại cái mái nhà dột nát và mua cho con em gái cái xe đạp, thì thằng Hùng mò tới. Hùng ” híp ” vào Sài gòn lập nghiệp đã dăm năm nay. Nhìn thằng bạn ăn mặc bảnh bao toàn đồ hiệu, cổ lủng lẳng cái dây chuyền vàng to tướng như chiếc xích chó, hắn mừng cho bạn và chợt thấy tui tủi. Sau vài câu hỏi thăm qua loa, Hùng “híp” vào đề luôn : ” Trong Sài gòn dễ làm ăn hơn nhiều, có việc cho mày đấy. Việc nhẹ nhàng, mà lại khá tiền.” “Việc gì?” – hắn hỏi, không giấu nổi vẻ mừng thầm khấp khởi. ” Làm ở hộp đêm chuyên phục vụ quí bà. Các đàn anh tao đã mở nhiều hộp đêm phục vụ quí ông. Sau marketing thấy quí bà có thể đem lại nguồn thu nhập không kém, tụi tao quyết định mở thử.”

VN88

Viết một bình luận