VN88 VN88

Vô cùng là thanh thản

Sau vài lần đến thanh tra cơ sở gã, thị đã rụng hẳn vào đôi cánh tay vạm vỡ của gã, trở thành cái ô che chở tuyệt vời cho gã. Không những thế, thị còn giúp gã triệt phá nhiều đứa cùng ngành nghề. Còn gã. Gã được thị. Được cả những biên bản kết luận tuyệt vời bởi cung cách làm ăn đúng đắn, lành mạnh, tuân thủ pháp luật nghiêm chỉnh.
Gã và thị miên man tung hứng trong những cơn khoái tình. Sau mỗi đợt trào dâng, hai người tay trong tay lịm đi, khoan khoái. Chợt, tiếng chuông điện thoại réo liên hồi làm họ bừng tỉnh. Giọng cô gái ở bộ phận lễ tân nhẹ nhàng hỏi: “Thưa, đã chín giờ sáng. Ông bà có cần gì, xin được phục vụ”. Ồ, đã qua một đêm rồi cơ à? Vậy mà anh tưởng mình mới chợp mắt. Tiếc thật, phải về rồi. “Hẹn em hôm khác nhé”. – Vừa nói, gã vừa nháy mắt, không quên đặt vào tay thị chiếc phong bì cồm cộm cùng nụ cười đĩ điếm: “Em tiêu đỡ…”. Thị giơ tay cầm chiếc phong bì, nguýt lại gã một cái dài, đồng loã.
Mở cửa bước vào nhà, thị thấy chồng đang ngồi ở salon, dáng bồn chồn. “Sao anh không đi làm?”. “Em đi đâu đến tận giờ?”. “Em đi thanh tra, đã chẳng nhắn anh là gì”. “Nhưng lại còn đi qua đêm. Anh gọi di động cho em mãi. Không được”.
“Chết thật! Có gì không anh? Để em xem nào. Thôi chết, máy em hết pin”. “Mẹ báo, bố ốm nặng, về ngay”. “Thế à? Sao anh không về trước?”. “Về thế nào được. Không gọi được em, anh không dám về trước. Nhỡ em có việc gì…”. “Ôi dào. Anh lo bò trắng răng. Cứ viết giấy để lại cho em”.
“Nói thế mà nghe được à? Đi cứ biền biệt, không biết đường nào mà lần…”. “Em đi công tác, chứ đi đâu”. “Thôi, chuẩn bị nhanh về quê. Kẻo muộn…”. “Ôi dào, mẹ cứ hay lo quá lên ấy mà. Để em tắm một cái. Gớm, bụi đường bẩn quá…”.
Thị ngửa mặt lên vòi hoa sen. Dòng nước mát mơn man da thịt làm thị dễ chịu hẳn. Nhắm hờ đôi mắt, thị gai gai nhớ lại những đợt sóng tình dữ dội đêm qua. Bất giác, thị liên tưởng đến những cuộc chung đụng nhàn nhạt, chừng mực, theo kiểu cho nó xong đi của người chồng.
Cho dù con trai trưởng và vợ chồng đứa gái út có về muộn thì mọi sự lo lắng của tang gia cũng đã đâu vào đấy. Vì, ông bà còn cậu trai thứ công tác gần nhà, hắn đã về kịp để lo đỡ mẹ lúc cha lâm chung. Đúng là, quen lãnh đạo một trường học lớn có khác, hắn chỉ đạo, cắt đặt, phân công mọi người lo việc ma chay cứ phăm phăm.

Ngay sau khi nhận điện của mẹ, hắn lập tức tìm số điện thoại của những vị phụ huynh học sinh có máu mặt, cốt để nhờ họ giúp một tay. Nói là nhờ cho lịch sự vậy thôi. Chứ xưa nay, hắn chỉ húng hắng ho là lập tức có không ít người đặt thuốc uống vào tận tay hắn. Đừng nói đây là việc cha hắn chết. Nhất là, học sinh sắp thi cuối năm đến nơi rồi.
Cái việc nâng đỡ, vớt vát cho học sinh lên loại khá, loại giỏi để lưu học bạ, không xem nhẹ được. Kể cả việc tìm dây, tìm rợ, chuẩn bị chu đáo cho lứa các em thi tốt nghiệp tới đây nữa chứ. Nếu không có êkíp khép kín, tin cậy, chuẩn bị giải đề, tìm cách đưa bài giải vào phòng thi, làm sao mà các em tốt nghiệp trót lọt được. Tương lai của các em phụ thuộc vào những lần thi cử này. Quan trọng lắm.
Tất nhiên, các em vượt thử thách trơn tru, công của hắn to lắm chứ. Đầu tư cho con cái là những khoản không tính lãi, nhưng ai cũng mong muốn cả. Vậy nên, họ luôn tự răn rằng, không thầy đố mày làm nên. Con họ học đạt khá giỏi, thi cử trót lọt, họ sẽ chẳng tiếc hắn cái gì. Lẽ đời, hơn thua nhau là ở chuyện con cái, là tính sĩ diện của các bậc cha mẹ. Hắn hiểu điều này hơn ai hết.
Cho nên, với các vị phụ huynh học sinh, thì đây là dịp đương nhiên để được phục vụ thầy hiệu trưởng. Nghĩa tử là nghĩa tận mà! Các vị phụ huynh gánh vác hết. Bởi người chết là cha đẻ của thầy hiệu trưởng cơ mà! Còn hiệu trưởng, thầy chỉ có việc ghi tất tần tật theo thứ tự, một hai ba… vào cuốn sổ tay con, phân công các vị phụ huynh ai vào việc nấy. Cũng là một cách để thầy nhớ cái giá đền đáp thấp cao của từng vị phụ huynh học sinh, mong sau này trả nghĩa.

Sát giờ phát tang, anh con trai trưởng và vợ chồng đứa gái út của ông bà mới lần lượt về đến nhà. Ngay ở đầu ngõ, biết xảy sự trọng, đứa gái út đã khóc lăn lộn. Bởi trước đó, cụ bà chỉ thông tin cho các con là bố ốm nặng. Bà e, họ đi đường không bình tĩnh, lại xảy điều không may.
Thôi thế là ổn rồi. Dù sao chúng nó cũng đã về với ông đấy. Các con ông là những đứa ngoan ngoãn, có hiếu phải không ông? Cũng là sinh con đẻ cái, mà phúc phận mỗi người một khác. Sao lắm người khổ vì con cái thế. Còn ông và tôi, thật là mát gan mát ruột.
Những thủ tục cho người đã khuất, thằng thứ lo chu đáo lắm. Ông nhắm mắt vĩnh viễn, nhưng chắc chắn ông vẫn cảm nhận được, phải không ông. Tội thân thằng cả với con gái út, chẳng gặp được cha trước khi ông nhắm mắt. Ông đừng giận các con, tội cho chúng, nghe ông. Việc nhà việc nước chúng phải gánh ghê quá.
Hồi xưa, ông cũng phụ trách công tác tổ chức, nhưng chỉ là tổ chức của một sở. Mà cái sở ấy bé tẹo. Khác với ông, nay thằng cả nhà mình phải lo tổ chức cho hẳn một bộ, nặng nề lắm ông ạ. Mấy lại, ông thấy không, thời buổi này, đất nước phát triển, việc chọn người đặt việc quan trọng lắm, ông ạ. Không có đủ đức, đủ tài, nó không đưa vào việc đâu. Nó bảo với tôi thế ông ạ. Hôm qua, tôi không dám báo nó cái sự ông ra đi, tôi thương con còn đang dở dang việc nước. Phải để nó tĩnh tâm, làm việc cho chính xác chứ. Không có nó lại đắc tội với dân với nước. Ông đừng giận nó nghe ông.
Cái chính là khi ông còn sống, nó luôn hỏi han, chăm sóc; khi không về được thì lại cho lái xe khuân về đủ thứ để cha mẹ bồi dưỡng. Nhiều khi tôi cứ sợ nó tốn kém. Xâm phạm vào tiền lương của nó, ảnh hưởng đến cuộc sống của các cháu mình.

À, cả con gái út của chúng mình nữa. Đứa con gái duy nhất ông cưng như vàng ấy. Gớm, con gái ông gánh việc của Bao Công, ghê thế đấy ông ạ. Ông có nhớ hồi xưa, hễ bị bố mẹ mắng nhẹ là nó lăn đùng ra khóc lóc, làm nũng. Thế mà giờ, nó ho một tiếng là nhiều người phải e sợ. Ấy nhưng mà, có bao giờ nó quên chúng mình đâu. Các loại thuốc bệnh, thuốc bổ nó kìn kìn đưa về cho ông với tôi dùng. Chẳng thiếu thứ gì. Chu đáo với cha mẹ thế đấy.
Vậy nên, khi chúng nó về chịu tang ông muộn, tôi cũng chẳng buồn phiền nhiều. Dù sao cũng đã có thằng hai lo hậu sự của ông rồi. Chu đáo quá phải không ông? Chắc chắn nó ăn ở tử tế, nên thiên hạ mới hết lòng với việc của cha nó chứ. Thật là, chúng mình có phúc lớn quá. Chẳng những mình được nhờ con, mà đất nước mình có được những công dân như chúng nó, chẳng mấy sẽ giàu mạnh, ông nhỉ?
Chúng mình sẽ chẳng bao giờ phải hổ thẹn vì đã sinh ra các con. Ông cứ yên lòng ra đi, phần tôi đã có các con ngoan ngoãn chăm sóc, lo lắng những ngày cuối đời. Ông xuống đó, đợi đón tôi nhé.
Cứ vậy, bà ngồi bên lĩnh cữu người đã khuất ngẫm nghĩ, có lúc thầm thì kể lể. Ngắm ông qua tấm kính che, bà cảm nhận khuôn mặt chồng toát lên nét thanh thản vô cùng. Như khi ông còn sống, luôn luôn tự hào về cuộc đời mình và tự hào về các con ông, tất cả đều là những đứa có đức có tài…

(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận