VN88 VN88

Vị thần của đứa nhỏ giúp việc

4.
-Tôi mới vừa đến quán sushi anh đã chỉ cho tôi đấy
-Thế nào?
-Khá ngon.
A bèn kể lại cho bạn nghe chuyện thằng bé ấy. Rồi nói tiếp:
-Mình thấy tội nghiệp cho nó quá. Chỉ muốn làm một cái gì cho thằng bé ấy.
-Thế sao lúc ấy anh không đãi nó luôn một bữa. Hễ anh bảo muốn ăn bao nhiêu cũng được, chắc là nó mừng lắm.
-Có lẽ thằng bé thì mừng, nhưng mình sẽ một phen phải toát mồ hôi !
-Sao anh lại toát mồ hôi ! Anh muốn nói là phải can đảm lắm mới làm được như thế, sao ?
-Tôi không biết đó có phải là can đảm hay không, nhưng phải nói là muốn làm như thế cũng gần như phải dũng cảm lắm. Họa là mình cùng rời khỏi chiếc xe bán sushi với thằng bé và dẫn nó đến hiệu sushi khác, may ra còn có thể được không chừng.
B cũng tán đồng:
-Ừ nhỉ, anh nói cũng phải .

5.
A muốn có những con số cụ thể để biết đứa con nhỏ của chàng hiện còn đang đi ấu trĩ viên sẽ lớn từ từ như thế nào, nên chợt nghĩ ra cách để sẵn một chiếc cân nhỏ trong buồng tắm. Và thế rồi vài hôm sau đó, ngẫu nhiên mà A đã đến cửa hiệu của Senkichi.
Senkichi không biết A là ai. Nhưng A đã nhận ra Senkichi.
Trong hiệu có bẩy tám chiếc cân hành lý lớn nhỏ khác nhau, để trên nền nhà, dọc theo chân tường từ cửa vào đến tận trong góc nhà. A bèn chọn chiếc cân bé nhất. Chiếc cân giống hệt cân hành lý vẫn hay để ở các trạm xe, hay ở các của hiệu chuyên chở hàng, nhưng bé hơn. A chắc là vợ con chàng sẽ thích cái cân ấy vì nó xinh xắn…
Người quản lý cầm quyển sổ ghi hàng vẫn theo lối xưa trên tay, hỏi A:
-Thưa quý khách, chúng tôi phải giao hàng về đâu ạ
-À..
A nhìn thằng nhỏ giúp việc, nghĩ ngợi một chút, rồi nói
-Cậu nhỏ giúp việc kia bây giờ có rỗi không ?
-Dạ, không sao ạ.
-Vậy thì tôi cũng hơi gấp. Cậu ấy đem cân đi cùng về với tôi có được không ?
-Vâng, được ạ. Vậy để chúng tôi cho nó đẩy xe theo hầu quý khách.
A đã nghĩ đến việc hôm nay sẽ cho thằng nhỏ này ăn sushi ở đâu đấy, để bù lại cho hôm trước đã không làm thế được.
-Xin nhờ quý khách ghi lại giùm trong sổ này của chúng tôi quý danh và địa chỉ của quý khách ạ.
A định trả tiền thì người quản lý lại đến đưa ra một cuốn sổ khác mà nói vậy.
A hơi bối rối. Chàng không biết rằng, khi mua cân, theo luật thì khách phải ghi và trao lại cho cửa hiệu số của chiếc cân và danh tính, địa chỉ của mình. Bị lộ danh tính thì cũng muốn toát mồ hôi như là nếu hôm trước đã dám cho thằng nhỏ ăn sushi. Nhưng không ghi không được, A nghĩ mãi mới ra được một cách là ghi bừa một cái tên và địa chỉ giả vào cuốn sổ, rồi đưa trả lại cho người quản lý của hiệu.

6.
Ông khách chậm rãi thong thả bước. Theo sau khách chừng mười mấy mét là Senkichi đang kéo một chiếc xe nhỏ chở chiếc cân.
Khi đến trước một hiệu chuyên nhận chuyển hàng, người khách bảo Senkichi đứng đợi rồi bước vào hiệu. Một lát sau chiếc cân đã được đóng gói và chất lên xe của hiệu ấy.
-Vậy nhờ ông đấy nhớ. Cho tôi trả tiền trước. Tôi đã ghi trên tấm danh thiếp là trả tiền rồi.
Ông khách nói rồi ra khỏi hiệu. Đoạn ông quay sang Senkichi tươi cười bảo nó
-Cảm ơn cháu. Ta muốn đãi cháu ăn cái gì. Cháu hãy đi theo ta đến đằng kia nào
Senkichi cảm thấy như có chuyện gì như là vừa béo bở mà cũng vừa hơi là lạ ghê ghê. Thế nhưng dù sao thì nó cũng thích quá, nên đã cúi chào ông khách tới ba lần.
Họ đã đi qua trước cửa hiệu mì soba, lại đi qua luôn cả hiệu sushi, lẫn hiệu cơm gà rồi. “Đi đâu thế nhỉ ?” Senkichi nghĩ thầm, bắt đầu thấy thắc thỏm không yên. Sau khi đi qua dưới gầm đường tàu trên cao ở ga Kanda, đến bên hông hiệu Matsuya, lại đi băng qua đường tàu điện, đến trước một quán xép bán sushi trong phố buôn, ông khách đứng dừng lại.
-Cháu đợi đây nhé.
Ông khách dặn Senkichi thế rồi bước vào trong quán. Senkichi đặt cần xe kéo xuống đất, đứng đợi.
Một lát sau ông khách bước ra. Theo sau là bà chủ quán còn trẻ có vẻ sang trọng, cũng bước ra. Bà bảo Senkichi:
-Cậu bé, vào đây.
-Ta phải về trước. Cháu hãy ăn cho thật nhiều vào.
Ông khách nói rồi rảo bước như bỏ trốn, đi mất hút về phía đường tàu điện.
Senkichi đã ngốn hết cả ba đĩa sushi ở đấy. Nó ăn ngấu nghiến trong chớp nhoáng như một con chó gầy còm, đói khát đang sục sạo bất ngờ tìm được cái ăn. Bà chủ quán đã giành hẳn cho nó một căn phòng riêng, có cửa dán giấy shoji đóng kín, trong phòng không có người khách nào khác, nên Senkichi chẳng cần phải giữ gìn ý tứ gì cả, muốn ăn thỏa thích đến căng cả bụng ra cũng được.
Bà chủ quán đến rót thêm trà, hỏi:
-Ăn thêm nữa không ?
Senkichi đỏ mặt, đáp
-Dạ thôi, cháu đủ rồi ạ.
và cúi gầm mặt xuống. Rồi nó hấp tấp toan ra về.
-Vậy thì thôi. Nhớ lại đến ăn nữa nhé. Vì ông ấy đã trả tiền trước mà hãy còn nhiều lắm.
Senkichi lặng thinh.
-Mày với ông ấy là chỗ quen biết từ lâu rồi à?
-Thưa không phải ạ.
-Thế sao..
Bà chủ quán tỏ vẻ ngạc nhiên nói rồi đưa mắt nhìn ông chủ quán cũng vừa bước vào phòng.
-Người lịch lãm có khác. Còn thằng bé này, mày mà không lại đến đây ăn thì phiền cho hiệu của ta đấy.
Senkichi vừa xỏ chân vào đôi guốc ghê-ta, vừa cúi đầu chào mà chẳng nói chẳng rằng.

VN88

Viết một bình luận