Kể từ hôm thằng Quang, con trai chị bỏ nhà đi đến nay đã hơn chục ngày, vợ chồng chị tìm khắp mọi nơi vẫn không thấy thì nay bỗng dưng nó lại điện về. Chưa kịp mừng thì lại nghe nó nói “đang ở bệnh viện”. Không biết tai nạn ốm đau gì mà nó lại ở đấy cơ chứ? Rõ khổ, hôm nó dẫn con người yêu về ra mắt vợ chồng chị, qua chuyện trò hỏi han không ngờ con Lan ấy lại chính là con gái của Lê. Thế là “ba máu sáu cơn”, chị điên tiết chỉ thẳng mặt con bé đuổi ra khỏi nhà. “Cấm! Cấm tiệt! Tao cấm chúng mày quan hệ tìm hiểu nhau nhá!”. Hai đứa ngơ ngác. Mặc, chị Minh vẫn cứ lồng lộn lên. Cuối cùng con bé thưn thứn bỏ đi. Tối đó, chị đã kể lại cho con nghe câu chuyện “mẹ nó ăn cắp” ngày xưa. Nghe xong, tưởng nó theo ý mẹ, nào ngờ nó vùng vằng: “Chuyện từ đời nảo đời nào rồi mẹ còn chấp làm chi. Mặc kệ. Chúng con cứ lấy nhau đấy!”. Chị Minh gầm lên: “Đỗ ngu! Nó hại đời mẹ thế chưa đủ sao mà giờ mày còn đâm đầu vào đấy! Tao cấm chỉ!”. Sáng sau, ngủ dậy, Quang đã bỏ đi tự lúc nào.
“Con làm sao mà phải vào bệnh viện hả Quang?”. Chị Minh cuống cuồng hỏi lại. Quang đáp: “Con chẳng làm sao cả. Cái Lan tự tử rồi mẹ ơi!”. Nói xong, nó oà lên nức nở. Chị gặng lên hỏi thêm mấy câu nữa song chỉ nghe thấy tiếng khóc của Quang. Chị đành đặt tổ hợp xuống và buông tiếng thở dài.
Sau khi bàn bạc với chồng, mặc dù đài đang báo bão khẩn cấp, chị Minh vẫn quyết định bắt xe về bệnh viện tỉnh. Khổ thân con bé, trắng trẻo, xinh xắn, hiền ngoan thế, tội tình gì đâu mà phải quyên sinh. Chị ân hận quá. Lỗi này chính là ở chị.
Xuống xe, chị tất tả chạy vào phòng cấp cứu. Quang bơ phờ đón mẹ. Lan nằm thiêm thiếp trên giường bệnh. Chị Minh chăm chăm nhìn Lan.
“Cháu nó qua cơn nguy kịch rồi Minh ạ!”. Tiếng người đàn ông nãy giờ đứng sau Minh lên tiếng. Minh quay đầu về phía ông ta. Chị sững người lắp bắp: “Anh là…”. “Ừ, anh là Sơn đây!”. “Anh là…”. Minh không tin ở mắt và tai mình nữa hỏi lại. “Đúng! Anh là Sơn, bố của cháu Lan đây!”. “Trời… ơi!”, Minh suýt nữa thì kêu lên thành tiếng.
Ký ức ngày xưa về người yêu cũ bỗng ập về. Minh khuỵu xuống. Sơn lại đỡ chị dậy. Anh ôn tồn: “Chuyện dài lắm Minh ơi! Sau cái hôm cháu nó lên gia đình em về nó đã kể hết chuyện với vợ chồng anh. Lê nhà anh cũng công nhận chuyện ngày đó của em với con gái và đã cấm hai đứa chúng nó yêu nhau. Nó bảo không cho chúng nó lấy nhau thì nó sẽ chết. Tưởng nó doạ, ai ngờ… nó lại làm thật cơ chứ. May mà phát hiện kịp, không thì…”.
Vừa lúc đó một người đàn bà xồng xộc từ cửa lao vào. “Ối con ơi là con ơi! Sao con dại dột thế này hả trời?”.
Chị ta nức nở. “Thôi nào – Sơn cầm tay chị ta – Để yên cho con nó nghỉ. Không sao đâu”.
Người đàn bà ngẩng lên nhìn Sơn. Chị ta trân trân nhìn Minh. Sơn nói với vợ: “Minh, mẹ của Quang cũng vừa mới đến đây đấy”. Lê sững sờ. Mấy chục năm qua Minh vẫn không có gì khác mấy. Chỉ có già đi thôi. Bất ngờ, chị ta quỳ sụp xuống chân Minh rên rỉ: “Minh ơi! Em tha tội cho chị. Chị cắn rơm cắn cỏ xin em hãy cứu lấy con Lan, nó là con gái độc nhất của vợ chồng chị. Nó mà chết thì chị làm sao sống nổi. Chuyện ngày đó là do chị. Chỉ vì ghen ghét, đố kỵ em mà chị đã mù quáng gây nên tội lỗi tày trời với em. Minh ơi! Chị sẽ thanh minh giải oan cho em. Em hãy thương lấy thằng Quang, cứu lấy con Lan cho chị. Chị ngàn lần xin em tha tội”.
Lê quay sang níu kéo tay chồng: “Anh Sơn ơi! Em có tội với Minh, với anh và cả với con nữa. Ngày đó, do muốn có được anh nên em đã dàn dựng ra vụ mất chiếc nhẫn. Không phải Minh lấy chiếc nhẫn của em đâu. Chính em vu oan giá hoạ cho Minh đấy. Trời ơi! Tội em to lắm anh ơi! Hãy cứu lấy con anh ơi, Minh ơi!”.
Sơn ngơ ngác. Dần dần anh cũng hiểu ra vấn đề. Thì ra sự thật bẽ bàng đó đã được Lê giấu kín gần ba mươi năm.
Đến lúc này, chị Minh mới có dịp nhìn kỹ Lê. Cái con người độc ác năm xưa đây ư? Cái người mà đã dùng thủ đoạn hèn hạ để đày đoạ mình đây ư? Sao lúc này lại hạ mình đến thế? Thuở oai hùng của chị ta đâu rồi? Cả Sơn nữa, anh khác xưa nhiều quá. Hai con người này chị đã cố quên đi, cố xoá đi trong bộ nhớ sao bỗng dưng lại gặp cả lại trong hoàn cảnh trớ trêu này? Tha thứ ư? Ai chịu cho tôi ba chục năm trời tiếng xấu, nỗi nhục đây. Đến bố mẹ tôi cũng từ tôi để đến khi về suối vàng rồi vẫn đinh ninh rằng con mình là “kẻ cắp”? Thật vừa căm giận lại vừa đáng thương cho họ.
Quang đến bên mẹ: “Mẹ ơi, tha lỗi cho con. Mấy hôm rồi con bỏ nhà đi chỉ vì chúng con quá yêu nhau. Con ở nhà đứa bạn. Con và Lan đã nguyện thề sống chết có nhau. Mẹ ơi! Hãy vì chúng con mà bỏ qua quá khứ đi mẹ!”.
Chị Minh đứng ngẩn người. Bất ngờ quá, đột ngột quá, chị chưa biết phải xử lý thế nào. Kẻ thù xưa, người yêu bội bạc xưa hiện đang đứng sờ sờ trước mặt chị. Quả báo cho họ đây ư? Lê đã dám thú nhận tội lỗi. Đó cũng là dũng cảm lắm chứ! Mà con Lan, thằng Quang chúng có tội gì? Hay chỉ bố mẹ chúng nó đã đẩy chúng nó đến nông nỗi này. Minh bặm môi không nói câu nào. Căn phòng lặng phắc.
“Mẹ!”, chợt tiếng Lan gọi rất nhỏ. Mọi người như bừng tỉnh vội hướng về khuôn mặt của Lan. Môi Lan mấp máy. “Trời ơi! Con tôi tỉnh rồi! Mẹ đây con!”, Lê thì thầm. “Anh Quang!”, Lan khẽ gọi câu nữa. Quang cúi sát mặt Lan, phả hơi thở nồng ấm của mình lên khuôn mặt của cô.
“Xin mọi người hãy yên lặng. Bệnh nhân đang bị sốc rất cần được nghỉ ngơi. Cả sau này nữa, đừng gây xáo trộn cuộc sống của cháu mới giữ được”. Bác sỹ bước vào phòng, chỉnh lại dây truyền nói với mọi người. Một lần nữa Lê lại quỳ xuống nắm tay Minh: “Hãy tha tội cho chị. Chị chỉ có nó là con gái độc nhất. Mong em hãy vì các con vun đắp cho chúng nó. Lạy trời, lạy Phật cho con tôi tai qua nạn khỏi”.
Chị Minh đỡ người đàn bà đứng dậy. Chị ta nhắc tới trời, tới phật. Phật dạy phải khoan dung, hãy tha thứ. Đúng rồi. Con Lan, thằng Quang chúng nó làm gì nên tội. Mà hai người này nữa họ đã cầu xin mình rồi cơ mà. Nghĩ tới đó, Minh tĩnh tâm trở lại. Chị nói với Lê: “Chị đứng dậy đi. Chị đã nói ra được điều oan ức của tôi như thế là được rồi. Mong chị hãy tiếp tục minh oan cho tôi. Còn con – chị nhìn Quang – hãy chăm sóc Lan và tin yêu nó đừng như bố mẹ ngày xưa mà mất nhau con nhé”.
Quang nắm tay mẹ: “Con cảm ơn mẹ!”. Minh rém lại tấm chăn trên người Lan. Chị cúi xuống nói nhỏ với Lan: “Tha lỗi cho mẹ. Mong con chóng bình phục. Quang sẽ luôn ở bên con”.
“Mẹ!”, Lan bật lên tiếng gọi với hai giọt lệ lăn dài trên má. Vợ chồng Lê Sơn lặng lẽ nhìn nhau khẽ gật đầu. Sơn nói với Minh: “Cảm ơn em. Vợ chồng anh mắc tội với em nhiều lắm. Hãy tha lỗi cho anh!”. “Anh không có lỗi gì cả. Lỗi là ở lòng đố kỵ, nhỏ nhen, ích kỷ thôi anh ạ. Cả em nữa. Sống ở trên đời cần có một tấm lòng mà anh”. Minh nhẹ nhàng nói với Sơn.
“Đây là tin cuối cùng về cơn bão…”. Tiếng loa phóng thanh đâu đó chợt vọng tới. Tất cả cùng hướng nhìn Lan. Gương mặt Lan cũng đang tươi tỉnh hồng hào trở lại. Hình như cô bé đang nhoẻn miệng cười trong mơ…
(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)