Những chiều tan sở mặc kệ Du mập lẽo đẽo theo sau. Anh vẫn im lặng để nó phát ngán, chửi đổng anh vài câu rồi biến. Ở công ty này, trừ sếp, nó không chịu cầu lụy một ai. Còn anh thì khác. Thật không hiểu sao nó lại khoái anh. Nhiều khi anh tự hỏi mình với cảm giác tò mò hơn là thích thú. Đơn giản là càng ngày anh càng nhận ra mình không hợp với nó. Anh không thích nghi được với cái thú đốt tiền và lối sống trác táng của nó ở những bar, vũ trường ầm ĩ ngột ngạt cũng như thứ tình bạn hời hợt của nó. Xem ra anh càng khó thuyết phục, Du càng thích rủ rê lôi kéo anh.
Điều quan tâm nhất của anh bây giờ là cô gái mới chuyển đến chung cư cùng tầng ba với anh. Nên hết giờ làm ở công ty là anh băm bổ về nhà, mở cửa thật rộng, bật nhạc thật to và ngồi hóng. Nhưng phải mấy buổi chiều như thế, cô gái mới đi qua phòng anh và đi rất vội. Cô rất hay mặc váy. Anh trở nên thuộc lòng mấy chiếc váy của cô. Cái thì ngắn lưng lửng đến đầu gối màu trắng rất trẻ trung lịch sự. Cái thì dài tha thướt đến gót chân điểm những nụ hoa tím bé xíu giản dị mà quyến rũ. Cái thì hơi ngắn nhưng không sao, những sọc kẻ ca rô làm cho cô trở nên nhí nhảnh và đáng yêu hơn. Đôi khi những chiếc váy đi vào giấc mơ của anh. Anh trở nên đắm đuối một cách khó hiểu và cảm thấy xấu hổ vì sự lãng mạn của mình. Chiều nay, anh lại ngồi và chờ đợi, cảm xúc thì vẫn thế thôi, vẫn tràn trề, hoang hoải như những đợt sóng ngầm, chỉ chực đợi thủy triều lên là sẵn sàng dâng lên ngút ngàn.
Cuối cùng cô gái cũng đi ngang qua. Chiều nay. Thật tình cờ. Cô liếc qua phòng thấy anh đang há hốc miệng nhìn. Mình làm gì thế này. Anh thầm rên trong lòng khi cô gái, dường như mắc cỡ nên quay gót vội vàng. Hôm nay, cô mặc áo thun màu xanh da trời, màu anh yêu thích vì sự bình yên sâu lắng của nó. Chiếc áo mềm và rủ càng làm cho dáng cô trở nên tha thướt. Gương mặt cô thoáng đăm chiêu, rất chiều sâu, rất có hồn tuy cô trang điểm hơi kỹ càng. “Không sao, phụ nữ thì phải biết làm đẹp”. Anh bật cười vì thấy mình thật khéo trong việc ngụy biện cho cô. Đến lúc này. Anh mới thấy. Sao mà mình si tình. Sao mà mình đa cảm.
Đúng vào ngày công ty mở tiệc chiêu đãi sau những vụ làm ăn liên tiếp có hiệu quả thì chiếc “giấc mơ” của anh phải đi nằm viện. Anh ngồi chẩu rẩu bên cạnh ông thợ sửa xe, vừa hối vừa xuýt xoa: “Bác phải làm nhanh nhanh lên. Không thì cháu chết mất”. “Ơ hay cái cậu này, cậu giỏi thì cậu đi mà sửa”. Điện thoại sếp gọi đến: “Đang làm gì mà giờ này mất mặt. Khách khứa người ta đến gần hết rồi. Cậu định đổ hết lên đầu tôi đấy à?”. Anh lúng búng vài câu vô nghĩa mà chính bản thân anh không hiểu mình nói gì rồi vội vàng tắt máy. Chạy hộc tốc ra ngã ba leo lên cái cúp 50 của một anh lái xe ôm. Vừa đến nơi, móc ví trả tiền thì Du mập đã đứng ở cổng đón khách từ bao giờ. Nó nắm tay anh sốt sắng: “Sao không bảo tao từ sớm, tao đến đón”. Không hiểu sao. Tự nhiên anh thấy mềm lòng, làm bộ khoát tay: “Thôi. Phiền hà”. “Mày cứ vậy hoài”. Du cười hỉ hả: “Thôi chút tàn tiệc về với tao”. Anh ừ hữ rồi chạy đi tìm sếp, sếp đang chuốc rượu mấy tay đối tác người Đài Loan. Vừa thấy anh đã giật vai áo, giới thiệu búa xua rồi ghé tai anh: “Hôm nay không say không cho cậu về”. Anh gật đầu lia lịa, rồi bắt đầu tống những giọt rượu cay xè vào cổ họng. Cố lên. Cố lên nào. Anh tự nhủ. Thấy máu nóng rần rật bên hai thái dương. Và ruột gan như xoắn lại. Du mập đến chuốc cùng anh. Hai đứa bá vai nhau. Anh cười. Nó cũng cười. Đất trời nghiêng ngả.
Đổ vật người xuống từ tay Du mập, anh thở phì phì. Du mập vỗ vỗ lưng anh: “Mày có nghe thấy tao nói không? Hả?”. “Nghe”. Anh thều thào. “Mày đưa tao đi đâu thế”. Du dúi vào anh cái khăn mặt lạnh toát”. “Khách sạn, chứ ở đâu? Hôm nay tao đền cho mày vụ hôm nọ”. Anh nghe tiếng Du bùng nhùng. Câu được câu chăng. Miệng nó ghé sát tai anh, sặc sụa hơi men: “Chút nữa có ai đến gõ cửa. Mày cho nó vào”. Rồi Du chuồn đi, rất lẹ làng. Nó chưa say. Nó hoàn toàn tỉnh táo. Thằng bợm.
Anh cũng thế, anh vẫn còn nhận biết được. Dù đầu anh nhức như búa bổ. Mắt nhắm nghiền. Lơ mơ. Anh đắm chìm trong một trạng thái cực kỳ khó tả mà chỉ có ai ngấm hơi men mới hiểu được. Ít phút sau, anh nghe thấy tiếng kẹt cửa cùng tiếng guốc cao gót lạch cạch bước vào phòng. Thì ra là vậy. Anh chợt hiểu ra vấn đề. Lạ thay là anh lại thấy hồi hộp và rộn rã không ngờ khi tiếng guốc ngày càng tiến đến gần mình. Anh gai người bởi những ngón tay xa lạ vuốt khẽ lên cổ áo anh và rờ nhẹ đến từng chiếc khuy. Một mùi hương tỏa ra ngây ngất. Anh giật mình mở mắt. Mùi hương hoa hồng. Từ tóc. Từ thân thể cô ta. “Bỏ ra!”. Anh hét lên”. “Sao vậy cưng?”. Cô nàng cụt hứng nhíu mày. Anh đứng phắt dậy. Trân trân nhìn chiếc áo thun mềm và rủ trước mặt mình với cảm giác ghê tởm chưa từng có. Ôi. Màu xanh da trời. Màu anh yêu. Anh vùng ra khỏi căn phòng. Vừa chạy vừa lội bì bõm qua những vũng nước ngập ngụa trên đại lộ.
Vì Sài Gòn đang là mùa mưa.
(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)