VN88 VN88

Vì đó chính là em

Truyện ngắn vì đó chính là em do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn vì đó chính là em.

Vi do chinh la em

Xem truyện ngắn: Vì đó chính là em
Tác giả: Cấn Vân Khánh

Một buổi sớm mai tinh khiết được bắt đầu bằng mùi hoa hồng thoang thoảng tỏa hương dịu dàng từ phía ban công. Nhật vẫn còn rúc đầu trong chăn nghe Quang Dũng hát Vì đó là em khi mà trong lòng thành phố đột nhiên trở lạnh, thảng thốt bởi những cơn mưa chớm hạ ầm ào. Dù biết rõ rằng, thế nào, nửa giờ sau nắng cũng chói chang đổ lửa xuống mặt đường như thiêu đốt. Chủ nhật. Nằm miên man trên chiếc giường đôi. Miệng ư ử rên theo tiếng nhạc. Thấy tự nhiên yêu quá cuộc sống này.
Mở máy điện thoại kiểm tra tin nhắn. “Mày dậy chưa? Đi cà phê cho tỉnh táo”. À há. Tin của Du mập. Đêm qua, ở 1008, chính thằng bạn đồng nghiệp khốn kiếp này đã rủ anh đi, cố ý chuốc cho anh say đến mèm người, làm anh ói hết mật xanh đến mật vàng, rồi tống anh một cách không thương tiếc lên taxi bằng một cái vẫy tay nhẹ nhõm. Anh còn thoáng thấy nó cong đít trên chiếc Dylan đỏ, phi lướt qua anh, sau lưng là tấm lưng trần trắng nuột nà của một em nào đó mà nó mới tha được từ quán bar về. “Thằng đểu”. Anh nhìn như thôi miên vào dòng tin nhắn và reply. Không được. Ngắn gọn quá. Đơn giản quá. Phải sâu cay hơn. Anh xóa đi. Rồi type lại. “Đừng nhìn mặt nhau nữa”. Có lý. Nhưng liệu có làm được điều này, khi mà ngày nào ở công ty chẳng chạm mặt nhau. Hơn nữa, cùng phòng làm việc đối diện nhau mà mặt mũi sưng húp như nắm đấm. Sếp biết, thì sẽ mắc tội xích mích nội bộ, chia rẽ đoàn kết chứ chẳng chơi. Đang suy nghĩ miên man thì tin nhắn tiếp theo lại xuất hiện: “Tao đang ở dưới đợi mày”.

Thế đấy. Thằng này ngon. Cứ tỉnh bơ như không có gì xảy ra ấy. Anh vùng khỏi chăn chạy vào toilet. Năm phút sau sơ mi cà vạt chỉnh tề, anh bước từng bước đầy hồi hộp xuống bậc thang nhỏ và hẹp với cái đầu hơi chúi về phía trước. Và khi ấy. Bỗng nhiên, anh cảm thấy một mùi hương thoang thoảng dịu dàng, như mùi hoa hồng tỏa ra từ những lọn tóc dài đen mềm của ai đó lòa xòa bên vai anh. Anh không kịp đứng lại, định thần thì cảm giác ấy đã tan biến rất nhanh. “Mùi hương quái quỷ!”. Anh lầm bầm và chúi đầu bước tiếp. “Mình mơ rồi”. Anh nhủ thầm và tiến đến nhà ông tổ trưởng, lụi hụi dắt cái “giấc mơ” Trung Quốc trong đám xe cộ hỗn độn ra rồi ló đầu qua tấm ván ngăn cách ọp ẹp: “Cháu lấy xe”. Vừa bặm môi đạp máy thì Du đã lù lù xuất hiện. “Thôi. Cất nó đi. Lên đây tao chở”. Anh quay đi, lì lợm đạp tiếp. May thay nó cũng nổ. Du lắc lắc đầu. Tỏ vẻ thông cảm rồi vù một phát lượn qua anh, cái đầu đinh xịt keo bóng loáng quay lại, hàm răng vàng khè vì khói thuốc nhe ra: “Đến Ciao nhé”. Anh lao xe theo. Được. Đâu cũng được.
Anh chăm chăm nhìn những giọt cà phê đen nhỏ xuống đáy ly, thay vì ngắm cái thân hình rũ rượi trước mặt mình. “Hôm nay mày làm sao vậy?”. “Mệt”. “Anh xẵng giọng. Thì ra nó không cần biết đến tâm trạng của mình. Sao thế nhỉ. Nó bỏ mình say khướt với gã taxi tính tiền gian trá để đi với gái mà coi như chuyện thường ngày ở huyện. Thế thì mình phải nói gì? Tự nhiên anh bực bội và khổ sở khi thấy mình trở nên lúng túng. Bao điều muốn nói, muốn rủa xả nó giờ bay biến đi đâu mất. Cuối cùng, anh gọn lỏn: “Sao hôm qua. Mày bỏ tao lại mà không…”. “Cái gì…?”. Du nhíu mày. Đôi con mắt bé tin hin díp lại kinh ngạc: “Không lẽ mày cũng muốn overnight như tao? Không lẽ, nhìn mày khi ấy ướt sũng như một cái giẻ lau nhà dúm dó, mà mày cũng muốn…”. Anh há hốc mồm. Du cũng thế. Hai đứa nhìn nhau. Sững sờ. Kinh ngạc.
Anh về. Không nói một lời. Chạy xe như điên trên phố, anh thực sự cảm thấy căng thẳng. “Nhật nhạy cảm quá, và hoài cổ quá. Không tốt đâu”. Lời của Ái Ngân ba năm về trước vọng lại. Nhạy cảm là một tội lỗi hay sao? Không phải nhờ nó mà anh đã từng đoạt giải nhất học sinh giỏi môn văn của tỉnh hay sao? Không phải nhờ nó mà vừa mới ra trường anh đã được ưu ái nhận về làm việc tại một công ty quảng cáo với mức lương khá hấp dẫn.

Nếu không vì vướng hai đứa em đang đi học ở nhà thì anh đã thay chiếc “giấc mơ” cũ kỹ xơ xác này bằng một “giấc mơ” khác, cáu cạnh hơn, hoàn hảo hơn. Để đồng nghiệp cùng cơ quan, những người giàu lòng thương cảm không phải ái ngại nhìn anh nhễ nhại mồ hôi với cái xe mỗi lần giở chứng, để thi thoảng anh không phải quá giang xe Du mập. Ôi, cuộc đời tại sao bao ngang trái. Tự nhiên Nhật liên tưởng đến câu hát rẻ tiền này và thấy sao hiện tại nó đúng với mình đến thế? Chao ôi… Thằng đàn ông mạnh mẽ trong mình biến đâu mất rồi. Sao tự nhiên lại sa vào những nghĩ suy luẩn quẩn và tầm thường vậy. Tưởng rằng sau mối tình đầu đau khổ với Ái Ngân, anh đã ngộ ra một điều cuộc sống không đơn giản như những ý nghĩ đã được sắp sẵn của con người. Rằng không phải người ta cứ kỳ vọng vào cuộc sống bằng khát vọng chân chính và tin yêu nó bằng trái tim giàu lòng nhân ái thì nó sẽ đáp lại một cách đơn giản, dễ dàng. Rằng bản thân cuộc sống không phải chỉ có màu hồng: “Quy luật đơn giản. Một đứa trẻ cũng dễ dàng nhận thấy, vậy mà sao anh còn mãi ngu ngơ”.
Không rượu. Không bia. Không thuốc. Anh sống thế quen rồi. Nên dù cơm có mực xào cộng với ếch chiên bơ (do chính tay anh nấu) và chỉ thế thôi cũng đủ làm anh hài lòng. Tạm gác hình ảnh thằng bạn vàng, anh thả mình xuống giường hòng nuôi dưỡng cảm giác sớm tinh mơ diệu vợi mùi hoa hồng với đĩa nhạc Quang Dũng mà anh kết nhất bài Vì đó là em. May thay mà vẫn thấy tận cùng tâm trí mình còn dôi dư niềm tin vào cuộc sống. Nhưng nắng đã chói chang xiên chéo một góc phòng. Thay vì mùi hoa hồng là mùi thức ăn ngầy ngậy bốc lên từ những cái chén chưa kịp rửa. “Không cần biết, em là ai. Không cần biết, em từ đâu…”. Yêu thì phải thế chứ. Anh khoái chí rên theo bản nhạc. Đúng lúc đó. Băng qua ô cửa chính mở toang hoang là một cô gái lạ với dáng người mảnh mai cùng mái tóc dài tha thướt. Anh bật dậy, chạy ra ban công nghiêng ngó. Thấy bóng cô gái khuất sau cánh cửa đã cài chặt ở căn phòng số 15. Căn phòng đã lâu không có ai thuê. Ban công lúc này tịnh có mình anh, đứng chơ vơ dưới cái nắng chói chang. Và trong giây phút, anh sực nhớ ra, cô gái ấy anh đã từng đối diện vào buổi sáng, khi anh vội vã bước xuống từng bậc cầu thang. Những lọn tóc ấy đã chạm vai anh. Những lọn tóc có mùi hương của hoa hồng. Đều giống nhau cả thôi, đều ngây ngất.

VN88

Viết một bình luận