VN88 VN88

Vết thương trong không gian đó

Tôi nhanh chóng nổi danh trên các sân khấu ca nhạc.

Bây giờ thì tôi đang ngồi với Ngọc, trong quán rượu “Lính hầu Bi ba”.

– Em nói đi, vì sao em ở đây?

– “Không có gì đặc biệt cả”. Ngày xưa anh đã trả lời như thế khi em hỏi về một điều hệ trọng đối với em.

– Lúc đó anh không thể nói khác được. Vì Hùng rất cần em. Còn bây giờ, hãy cho anh biết về em đi. – Tôi nói như van vỉ.

– Chúng em đến Tây Đức, rồi phiêu bạt qua Hung ga ri. Ở đó, Hùng đã bỏ em để sang Mỹ cưới con gái ông sếp cảnh sát cũ của anh ấy.

– Chú anh đã kể. Anh muốn biết về em hiện giờ.

– Anh đã có vợ con rồi phải không? Dượng cho em biết thế. – Ngọc vẫn không nói về mình.

Tôi thở dài: “… Nhưng chúng mình vẫn là anh em kia mà. Em hãy về nước đi. Dượng vẫn thương em như con đẻ. Về đi! Dượng sẽ lo mọi chuyện cho em”.

Ngọc uống cạn ly vang đỏ, ngắm chiếc ly không một lúc rồi đứng lên, mỉm cười:

– Má mất rồi. Em chẳng còn gì ở đấy để về. Em đã có cuộc sống khác. Chồng em kia kìa! Anh ấy là người Di gan. Lấy nhau ở Hung ga ri. – Ngọc đưa mắt về phía gã chơi phong cầm lúc nãy đang vừa kéo đàn vừa nhảy như choi choi. Một gã béo lùn có cái đầu to xù, tóc xoăn tít, bộ ria rậm đen nhánh như mực. – Định mệnh đấy! Có lẽ vì em thích cái bài ca của người Di gan mà anh đã hát.

– Không phải! Em nói dối! Nói dối! – Tôi hốt hoảng giữ tay Ngọc một cách tuyệt vọng. – Đừng tự đọa đầy như thế! Anh xin em. Anh bay chuyến bảy giờ tối ngày kia, nhưng anh có thể xin ở lại lo việc hồi hương cho em. Anh có bạn thân ở sứ quán.

– Không cần phải thế. Em vẫn bình thường mà. Còn anh cũng nên về ở hẳn với dượng em để ông đỡ cô quạnh. Được, mất gì thì cũng đã được mất rồi. Đừng lang thang nữa, cực lắm. – Ngọc ho khan. Khuôn mặt thoáng tái đi. Chắc em không quen với mùa đông băng giá. Và rượu, và những cuộc nhảy múa ca hát kiếm sống thâu đêm đang tàn phá sức khỏe của em.

– Thế còn em thì sẽ chịu mãi được nỗi cực khổ vì lang thang? – Tôi hỏi.

– Chắc rồi cũng có lúc em không chịu được, lúc đó em sẽ chết. – Ngọc cười, như nói đùa – Có lẽ chết ròi, hồn em vẫn lang thang. Em thiêng lắm đấy nhé. Em sẽ tìm đến anh, luôn ở bên để phù hộ cho anh nổi tiếng hơn nữa. Nhưng nhớ đốt nhiều tiền vàng cho em làm lộ phí… Lâu lắm rồi mới nhớ đến tục đốt vàng mã của người xứ mình. Có lần em muốn đốt vàng mã cho má em mà không có.

Tôi định nói rằng rồi tôi sẽ đốt vàng mã cho má em, nhưng tôi im lặng vì cơn nghẹn ngào dâng đầy lồng ngực. Ngọc như miễn cưỡng rút bàn tay ra khỏi tay tôi rồi “ôm quyền” chào theo kiểu “chưởng” như ngày xưa tôi đã đùa cợt em lúc chia tay:

– Bái biệt! Xin đại huynh hãy bảo trọng! – Ngọc ngập ngừng. – Có thể… muội sẽ đến phi trường tiễn huynh.

Nhưng mãi đến khi máy bay cất cánh, tôi mới mơ hồ thấy bóng Ngọc váy áo đổ sẫm đứng lặng trên cây cầu vượt vắng tanh.

Cho đến bây giờ tôi vẫn tự hỏi rằng, trong chuyện này, tôi có phải là người cao thượng, độ lượng không?

Khi bà thím tôi mất, tôi về đội khăn tang thay cho Ngọc, theo ước nguyện của bà. Có lẽ trước lúc theo Hùng vượt biên trong tâm trạng tuyệt vọng, Ngọc đã nói hết với mẹ về tôi. Hay vì cảm tính của người mẹ đã mách bảo bà? Ma chay xong, trong bữa cơm, ông chú say rượu, chửi tôi: “Thằng ngu xuẩn! Không, mày là thằng hèn nhát, ích kỷ, độc ác! Đúng, đồ hèn nhát! Hèn nhát! Hèn nhát!… Ngọc ơi, con ơi!”. Ông bưng mặt khóc rưng rức như kiểu những người quá say. Câu “Hèn nhát” được thét lên liên tục như những cái tát làm mặt tôi rát bỏng.

Sau này, trong lần ngồi uống rượu với ông chú, tôi nói rằng những tính từ không hay ho mà ông ném tới tấp vào mặt tôi lúc đó là vô lý và bất công.

Ông chú nhìn tôi như nhìn một quái vật khốn khổ:

– Trước khi vượt biên, con Ngọc ngơ ngác như mất hồn. Nó hỏi tao: “Anh Hai chỉ rung động chốc lát kiểu nghệ sĩ chứ đâu có thực lòng yêu con. Anh ngán con vì ba con là thiếu tá ngụy, chứ anh ấy thừa biết con chỉ coi Hùng như anh ruột, phải thế không dượng?”. Đấy, mày thử trả lời hộ tao! Còn thằng Hùng, nếu con Ngọc ở lại, thì nó đâu có đi!

Gió mạnh từng cơn dồn cuốn màn tuyết dày thành hình thù sống động của một con thú lớn có bộ lông trắng đang vật vã vì đau đớn. Trong khoang máy bay, tôi như nghe thấy tiếng rú rít thê thảm của con thú bất hạnh ấy. Và, tôi vẫn thấy trên cây cầu vượt, bóng em nhỏ nhoi trơ trọi, nhoè mờ trong làn bụi băng giá, bộ váy áo màu đỏ sẫm như một vết thương ứa máu trên mình con thú tuyết khổng lồ kia. Vết thương trong không gian lạnh buốt. Chiếc máy bay đưa tôi vượt qua mùa đông châu Âu trở về với nắng ấm. Dưới kia là những thành phố, làng mạc và những cánh rừng tuyết phủ. Một ý nghĩ dày vò tôi, rằng sẽ có một ngày em vĩnh viễn nằm lại đâu đó trên con đường lưu đày vô định ở một xứ xa lạ, giữa cơn bão tuyết mù trời. Và tôi nhớ đến câu nói của em lúc chia tay trong quán rượu Bi- ba: “Có lẽ chết rồi, hồn em vẫn lang thang. Em thiêng lắm đấy. Em sẽ luôn ở bên anh, phù hộ cho anh nổi tiếng hơn nữa. Nhưng nhớ đốt nhiều tiền vàng cho em làm lộ phí, để hồn em tìm đến với anh…”.

——————————————————-
Tái bút: Người ca sĩ trong câu chuyện này bây giờ đã rời sân khấu, về mở lớp dạy thanh nhạc cho trẻ con. Dù anh vẫn tin thuyết xác suất và quả đất tròn, nhưng anh không được gặp lại Ngọc nữa. Vì anh không còn dịp lang thang như ngày xưa.

(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận