VN88 VN88

Về với mẹ yêu

Tiếng súng đã ngưng mọi người im lặng ngóng chờ. Bạch ngước mặt lên hỏi :

– Liệu có còn bắn nữa không anh Hai?
– Làm sao biết được.

Ông cụ già ở góc toa, chung đầu vào hốc ghế, mông chổng lên trời, miếng lẩm bẩm khấn vái. Ánh trăng lưỡi liềm vàng như ngọn dầu lạc vắt vẻo trên đỉnh núi trong đám lau lách gần tàn. Từ xa vọng lại tiếng pháo hỏa châu, ánh sáng mơ hồ dội vào toa, rót xuống người tôi. Tôi bỡ ngỡ nhìn Bạch nằm co ro trong vòng tay, khuôn mặt son phần nhợt nhạt, hòa lẫn biến tan trong ánh lạnh nửa đêm về sáng. Mắt nàng nhắm hờ, giọt nước mắt nhòa trên má phản chiếu bóng trăng như làn sương trắng buổi chiều dưới chân núi. Trong vắng vẻ hiu hắt của đêm tàn, trong khung cảnh bi thương, Bạch hiện thân hình ảnh đứa con hoang toàng lê lếch về đất mẹ, đôi gò má phinh phính, đôi môi trề xuống, vòng lông mày kẻ lệch, ánh trăng đậu hờ hững trên vẻ thảm não đó. Tay nàng vẫn nắm chặt bó hoa nhựa sặc sỡ, cánh hoa vô tri run rẩy trong lòng tay.Tôi không nở buông vòng tay đang ôm siết nỗi sợ hãi của nàng, môi nàng run run mếu máo :

– Em thì sống chết em đâu có sợ anh Hai, tội nghiệp mẹ em mong.

Tôi thở dài không nói, tôi thương nàng vô cùng. Tôi tưởng tượng hình ảnh bà già thờ thẫn dưới gốc dừa ngóng con, tôi tưởng tượng hình ảnh Bạch tíu tít cắm mấy cành hoa nhựa trên bình gốm, trên bàn thờ gỗ nhỏ. Người mẹ già mòn mỏi năm tháng ,tựa cửa ngóng con .Vỗ nhẹ vai nàng ,tôi nói như tự an-ủi mình :

– An tâm, cô sẽ về ăn Tết với mẹ. Mẹ cô sẽ vui biết mấy khi thấy cô trở về vẫn mập mạnh ,lại có quà Tết ,mấy chiếc quần lãnh mới bà sẽ xun xoe khoe hàng xóm là của con Hai đi làm ăn xa mua về.

Mắt chớp nhanh nàng thút thít khóc. Mùi nước hoa hăng hắc xông lên, gió lành lạnh tuôn qua triền núi đá, tôi cảm thấy bơ vơ hơn bao giờ hết. Tôi không muốn nghe gào thét chửi rủa chiến tranh, bom đạn, người chết, máu lửa trên quê hương. Có nghĩa gì đâu, cái chết có lẽ còn nhẹ nhàng hơn là làm chứng nhân cho những tàn lụn, đau lòng. Bạch thiêm thiếp ngủ trong vòng tay tôi, tôi tưởng như ôm cả quê hương dẫy dụa trồi lên tìm đất sống. Ánh trăng nhạt tắm đẫm con vật khốn khổ trong vũng nước mắt đọa đày. Bạch chìm trong giấc mơ trở về quê mẹ.

Đêm dần tàn, các toa tàu bị mìn giật hất nằm nghiêng bên vách đá, như con sâu nằm xoải dài trên chiếc lá tre xanh. Khi nắng mai đổ xuống đường sắt, mọi người thở phào tin rằng mình còn sống. Ba toa trống đi đầu bị bật tung, đầu máy nằm nghiêng trên đường sắt ,mấy người lính bị thương đang chờ cứu viện. Hành khách vội vã dắt nhau ra đường lộ cách đường xe lửa non cây số , đón xe hơi tiếp nối đoạn đường.

Xe đón dọc đường chật như nêm, con đường bị đào hố loang lổ,xe dò dẫm chạy. Làng xóm vắng tanh, vài ông lão ngồi bó gối bên vệ đường ,mắt lem nhem nhìn trời ngơ ngơ ngác ngác.. Thấy những căn nhà cháy từ lâu còn mấy cây cột đen trơ chổng lên trời, Bạch buồn rầu.

– Không biết ngoài quê em có bị thế này không nữa , anh Hai.?
– Chắc không đâu, quê em chắc bình an và mẹ cũng chắc đang chờ – tôi gượng gạo trả lời.

Cứ đi năm bảy cây số lại gặp trạm kiểm soát của du kích hay của quân đội. Những xóm làng vượt qua tiêu điều xơ xác ,chẳng hề có chút hình ảnh nào chuẩn bị đón xuân . Đó đây,cánh đồng cháy nắng, đất nức nẻ, trơ gốc rạ khô, những túp lều tranh èo ộp có vài đứa bé thập thò nơi cửa nhớn nhác nhìn.

Đến chiều xe qua Phù Mỹ. Bạch vỗ vào vai tôi cười :

– Gần đến nhà em rồi đó anh Hai. Bây giờ thì em biết chắc là đến nhà rồi đó, hú hồn. Còn hơn năm cây số nữa thôi. Đứng trên đường lộ, anh Hai nhìn xuống cũng thấy làng em, dễ ợt. Trong đám dừa xanh um bên kia đồng ruộng lúa. Dễ thấy lắm anh Hai à .Cảm ơn trời Phật ,bửa mô về Dalat ,em mời anh chai bia mừng thoát nạn. Chời ơi, chắc mẹ em bả vui hết biết luôn, bả la oang oang qua nhà dì Bảy hàng xóm: “Nớ coi kìa ,con Hai nó dề .”. Bạch ngặt nghẽo cười giả giọng bà mẹ mình.

– Mong cô về ăn Tết thực vui, tôi nói.
– Chời ơi, chắc mẹ em bả mừng lắm đó, anh Hai.

Bạch lấy lược sửa lại mái tóc, nàng kéo hoa ly lại gần, bó hoa nhựa vẫn nắm chặt trong tay. Nắng chiều vàng tươi trên khoảng đường vắng. Xe qua một hàng dừa xanh, tôi nghĩ đến nồi cháo dừa nàng đã tả, nhìn nàng tôi nghĩ đến vẻ háo hức khi ăn một hơi mười chén.

– Chời ơi, sao mấy xóm nhà đây vắng hoe vậy, anh Hai? Nàng lo âu hỏi. Đôi mắt mở rộng, ngác ngơ, đáng thương lạ. Tôi im lặng nhìn ra cánh đồng trải ra trong nắng chiều hiu hắt.

Bạch nắm chặt quai hoa ly, mặt nhớn nhác nhìn đường lộ :

– Còn khúc nữa là tới chỗ em xuống. Nàng nhìn tôi đôi mắt buồn muốn khóc.
– Ê, ê cho xuống, Bạch la lên.

Xe dừng lại, nàng vội bước xuống, tay xách hoa ly, tay xách hai búp bắp cải và bó hoa nhựa.

– Thôi, em về nghe anh Hai.
– Hẹn gặp lại …
– Ê, chờ lấy nước luôn anh cả ơi.

Anh lơ xe xách thùng lấy nước bên bờ ruộng. Bạch vừa đi được vài bước đã vội vã quay lại.

– Á quên. – Nàng nhét luôn vào túi tôi một tờ giấy bạc. – Anh Hai lấy tiêu, đây về Quảng Ngãi rủi đường xá trắc trở, hôm nào trả luôn cũng được.

Tôi thấy buồn rưng rưng:

– Cô nhớ về ăn thêm hai chén cháo dừa cá nục.

Bạch cười, mắt hoe đỏ, đưa tay chỉ về phía cánh đồng.

– Làng em chỗ đó đó, cuối cánh đồng. Thôi, em đi nghe anh Hai, không khéo đến nơi trời tối mất.

Nắng vàng hiu hắt rải trên cánh đồng, xóm làng nàng chỉ ở phía xa, bóng dừa xanh vẽ thành nét ngang chân trời. Nàng bước thoăn thoát trên bờ ruộng, chiếc quần bó chẽn, cánh áo hoa màu đỏ bơ vơ lắc lư trong bóng nắng. Chắc nơi xa tít xa kia có mái lá nhỏ,có bà mẹ vỡ òa trong vui mừng đón con gái trở về. Tôi mường tượng nàng như lăn lông lốc vào vườn nhà ôm chầm lấy mẹ ,nước mắt sung sướng đổ như mưa…

Anh lơ đổ nước vào xe nhìn theo Bạch đang hấp tấp đi như chạy trên bờ ruộng lúa:

– Cô đó điên chắc , xóm dưới ấy còn có ai đâu mà về. Cách đây một tuần chỗ làng ấy đánh nhau dữ lắm ,lính Đại- Hàn nó bị mấy ông du-kích trong làng bắn ra,bèn bắn giết sạch , mấy chục căn nhà bị máy bay dội bom đốt sạch, còn chi đâu mà về!!

Tôi nghe xong, lòng như quặn thắt đau đớn, muốn chạy theo gọi Bạch lại nhưng tần ngần, tôi đành lòng để nàng về gục khóc bên đống tro tàn lạnh. Bạch vẫn thoăn thoắt vừa đi vừa chạy trên bờ ruộng úa nắng, mái tóc quăn hất tung trong gió, bó hoa nhựa đong đưa trong tay. Tôi nhớ đến giọt nước mắt đêm qua lăn trên má nàng, nhớ đến mơ ước ăn năm chén cháo cá nục nấu dừa, nhớ đến mấy quần lãnh đen biếu mẹ … Tôi nghẹn ngào, muốn khóc.

Xe rồ máy, tôi thờ thẫn quay lên ngồi. Khốn nạn. Thực khốn nạn! Tôi buộc miệng.

– Ông nói gì cơ ạ? – Ông khách ngồi bên hỏi.
– Không, không có gì .

Xe lăn bánh, xa xa trên cánh đồng vàng nhợt nhạt, bóng nàng và màu đỏ bó hoa nhựa nhòa trong ánh nắng chiều tê tái, hắt hiu.

(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận