VN88 VN88

Về với mẹ yêu

Bạch làm bộ vòng tay trước ngực, õng ẹo đi ra xa, rồi leo lên ngồi bên tôi. Hai anh lính chạy vồ tới :

– Đó không thèm thì đây thèm nham nhở chút tí thôi.
– Thôi mậy, chồng nó ngồi trờ ra kìa.
– Trời ơi, gái có chồng mà lông nhông như ngựa!!

Hai anh lính chạy về toa mình. Tàu bắt đầu chạy, Bạch cúi đầu cười như biểu đồng tình, nàng trề môi :

– Ngó thối mồm chưa! Kệ người ta chớ bộ .

Buổi chiều đến thật chậm, hàng hoa lau bên đường đã chuyển màu xào xạc trong gió. Bạch táy máy xé từng mảnh giấy vụn ném cho gió lùa ra sau, nàng nhìn theo chớp mắt buồn không nói. Nắng chiều luồn qua khung cửa, đổ xuống mái tóc và lưng nàng hằn những lằn thịt bị chằn dây nịt. Một vài loạt súng vu vơ bắn từ toa yểm trợ, Bạch uốn người lách vào trong toa.

– Chết mẹ rồi, coi chừng đạn lạc anh Hai.
– Không, họ bắn chơi đó mà. Ông cụ nằm trong góc toa nói.

Nàng nhớn nhác nhìn các bụi cây bên đường, tất cả bụi lá bóng tối đếu trở thành kẻ thù đáng sợ; một vệt mây hồng quét ngang dãy núi xanh, lòng tôi như sợi tơ chùng, nao nao buồn. Dưới chân Hảo Sơn, nhìn lên tượng đá vọng phu bồng con u-sầu nhìn ra biển. Núi như vết chì sậm màu đỡ tượng đá đen chọc thẳng vào trời xanh. Trong toa chỉ có ba người, ông lão cố ép sát vào góc ngồi gặm bánh mì. Chiếc mũ nỉ thụp xuống, lão ép sát mình vào góc, lão mong biến thành con chuột để tránh đạn. Bạch lò dò ra ngồi bên cửa.

– Lạy trời phù hộ cho em về đến nhà. Tội nghiệp mẹ em mong.
– Mẹ cô ở nhà với ai? Sao cô ít nhắc đến cha cô?

Nàng thở dài im lặng quay nhìn bầu trời.

– Ông già chết hồi em còn để chỏm. Hồi trước em còn đứa em trai nữa, nó đi dân vệ chết từ năm kia. Bây giờ ở nhà còn có mình bà già thôi. Tội nghiệp bà già em, nghĩ mà rầu ghê.
– Sao cô không ở nhà với mẹ?
– Rầu quá, ở nhà khổ sống không nổi, lấy gì hai mẹ con ăn, em đi làm ăn xa mà anh Hai. Cái số long đong nó chẳng ra sao cả, làm ăn lận đận nhưng tết nhất cũng về cúng vái ông bà với mẹ, không bà tủi thân tội nghiệp. Từ ngày thằng em trai nó chết bả như người mất trí, cả ngày cứ luẩn quẩn mấy gốc dừa sau vườn nói lẩm bẩm gì trong miệng. Tội nghiệp, về sau bả mới bớt lần đó anh.

Im lặng nặng nề, khoảng tối phủ xuống mặt nàng, mấy ánh sao xanh xao nhấp nháy trên cao.

– … Hôm em đi, em trốn nhà đó anh hai à. Bà già tưởng em đi chợ còn dặn nhớ mua cho bà cái quần vải tám đen. Em thương quá em khóc, bà tưởng em khóc thằng Ba, nên la : “Thôi nó chết rồi mày có khóc nó cũng không sống lại”. Rồi em đi biệt hơn một năm rồi đó anh Hai, bữa nay về em có mua cho bà già mấy cái quần lãnh đen, chắc bà già thích lắm.

Tàu không đèn, trong bóng tối tôi nghĩ Bạch đang âm thầm khóc, tôi nói lảng :

– Hôm nay 23 Tết rồi, ông Táo về trời.
– Tối hôm nay mẹ em thường cúng chè xôi, đốt vàng bạc xong bà thường trở đũa bếp gõ lên đầu mình.
– Để làm gì vậy? Tôi ngạc nhiên hỏi.
– Bộ anh Hai không biết à? Tự phạt mình cho ông Táo thấy, khỏi tâu lên trời sai Thiên Lôi xuống đánh. Em cũng bị mẹ em kéo xuống bếp lấy đũa bếp gõ trên đầu đau điếng.
– Bây giờ cô tìm đũa bếp tôi gõ đầu cô cho Thiên Lôi khỏi đánh.
– Thôi bây giờ em sợ “súng đạn” hơn Thiên Lôi; Thiên Lôi đâu có mìn, có súng.

Tôi ngẩn người trước ý nghĩ ngộ nghĩnh của Bạch lùn, cái bộ dáng ngu ngốc đó đôi khi cũng khôn ngoan. Con tàu âm thầm chạy ánh đèn trước đầu máy quạt sáng một vùng. Vách núi đen sậm bủa vây sẵn sàng vồ vập, chôn vùi. Tôi đưa tay với mấy cành lá lau quét vào thân tàu, những chiếc lá sắc nhọn trượt qua lòng tay gây cảm giác tê buốt. Tôi nghĩ đến tình cảm con người, bao giờ cũng trượt khỏi tầm với để lại những tê dại trong lòng. Gia như với hai bàn tay rướm máu, con tàu lao vun vút vào đại dương thăm thẳm, vị mặn của nước biển sẽ làm mình rát bỏng, trong quằn quại rên xiết chắc tìm được niềm sung sướng đày ải. Những ngày nhốt mình trên cao nguyên giá rét, núi và sương mù như chiếc nôi ru trẻ thơ, tôi thấy nhớ biển nôn nao, thèm đứng trơ trên bờ biển nhìn nắng buổi chiều hậm hực nuốt vội những đợt sóng cuối cùng. Trên vùng núi non, tất cả biến thành kiêu hãnh, thấy mình to lớn quá nhưng về bể cả con người mới trưởng thành, mới thấy mình chẳng là gì cả, một hạt cát thoi thóp ngóng đợi sóng định mệnh cuốn đi.

– Thôi em vô ngủ, ngồi nhìn bầu trời buồn thấy mồ. Bạch vươn vai ngáp.
– Sao cô không ca vọng cổ?
– Thôi mà anh Hai, đừng có ngạo em. Giọng em như vịt đực ca hay ho gì. Con Thuận bạn em nó ca mùi lắm, anh Hai ơi.
– Giọng cô không hay nhưng ca cảm động lắm.
– Chời ơi! Thôi cho em xin đi anh Hai.

Nàng gối hai búp sú trên đầu, tay cầm bó hoa nhựa nằm co người dỗ giấc ngủ. Văng vẳng từ mấy toa đàng sau tiếng khóc trẻ con, tiếng ru ời ợi của bà mẹ. Sao khuya thực đơn độc xanh xao, những ngôi sao đổi ngôi băng mình trong khoảng vắng.Tiếng xình xịch đều đều trong tăm tối sao mà buồn da diết ,tôi đi đâu đây ,về nơi nào đây ,có ai mong chờ…

Nửa khuya về sáng khi trăng lưỡi liềm chơ vơ nằm vắt ngang trên đỉnh núi, tôi nghe tiếng ngáy lớn của nàng và tiếng ho sù sụ của ông già trong góc. Con tàu vẫn ì ạch lê lếch. Bỗng dưng một tiếng nổ lớn xé toang tĩnh mịch, con tàu nhớm mình lảo đảo, những tiếng ầm ầm tiếp theo. Tôi ghì chặt tay vào thành ghế, toa tàu như con thuyền gặp bão, cơ hồ muốn rã ra thành từng mảng nhỏ. Bánh sắt rít lên quặn thắt, toa tàu đánh sầm và đứng khựng lại. Bạch bắn người lên chụp vào thành ghế bên kêu oai oải. Các toa sau, tiếng la hét lẫn tiếng trẻ con khóc tạo nên một âm thanh hỗn loạn. Súng từng loạt bên bờ núi bắn vãi vào tàu, tiếng thét tiến quân nhói lên từng hồi từ các hốc đá. Từ toa yểm trợ súng xé màn đêm nổ chát chúa. Bên ngoài khung cửa màu trăng nhạt, những tia lửa đỏ bay vù và tắt lịm trong không. Súng vẫn nổ liên hồi bên toa yểm trợ. Tôi nằm ép sát vào sàn tàu, Bạch khóc lên rưng rức cả thân hình mập tròn của nàng cuộn dưới hốc ghế. Những viên đạn xé không gian rít lên, nàng bịt hai tai lại khóc nấc.

– Anh Hai ơi, chắc chết quá. Chời ơi, mẹ ơi !!

Một quả tạc đạn nổ lớn gần toa yểm trợ, thân tàu rung lên dưới làn súng đạn. Bạch rung lên bần bật thét lớn

– Chời ơi, chết em rồi.
– Cô có sao không,cô Bạch.?
– Em sợ quá.

Từ toa sau tiếng thét của người lớn : “Nằm sát xuống không chết bỏ mẹ bây giờ” chen lẫn tiếng khóc trẻ con. Bạch chui ra khỏi gầm ghế, nàng bò đến bên tôi, khóc bù lu như trẻ con.

-Anh Hai ơi ,chắc chết rồi anh ơi.
– Cô nằm yên coi chừng đạn lạc.
– Cho em núp với. – Nàng ngước mắt mếu máo van lơn. Một tiếng nổ lớn rất gần, ánh sáng tóe lên, nàng ôm chầm lấy tôi.
– Chời ơi! Em sợ quá.

Đôi vai nàng run lên, mỗi lần có tiếng nổ gần là mỗi lần nàng co rút như con tôm, nàng cố thu vén thân mình nhỏ hơn niềm lo sợ. Trong hiểm nguy một vòng tay người đàn ông, đối với đàn bà, còn kiên cố hơn lô cốt. Nàng gục đầu trên vai tôi nấc nhẹ tôi vòng tay ôm chặt vai nàng, nhìn ra khung cửa chờ đợi. Thời gian trôi qua thực chậm. Mấy tiếng thét xung phong rã dần và im bặt. Trên toa yểm trợ đạn bắn thưa bớt, tôi nghe một anh lính chửi thề :

– Đ.M, Tết nhất đến nơi rồi còn bắn phá. Một tiếng “tắc cù” trong hốc đá trả lời, tiếp đó là mấy tràng đạn từ toa yểm trợ bắn tưới vào núi.

VN88

Viết một bình luận