VN88 VN88

Về với mẹ yêu

Nàng tần ngần nhìn tôi, vẫn đôi mắt đó lơ láo, thất thần.

– Vậy thì em cũng đi hạng ba. Em thì sống chết em đâu có sợ, anh Hai. Mấy con bạn còn gọi em là Bạch – lì nữa đó. Em nhớ có lần trong quán, mấy anh lính biệt động đi hành quân về, mấy thằng cao bồi nhóc nghênh sao không biết, mấy ông rút súng lục ra đòi bắn. Mấy con bạn sợ quá chạy hết, em ôm đại ổng lại, can ngăn hết lời. Em đâu có sợ súng anh Hai, ngặt vì bữa nay ngày hết tết đến em sợ mẹ em trông tội nghiệp.

Nàng thở dài chớp mắt nhanh. Da trời chuyển màu xanh nhạt, ông hành khách ngủ tự bao giờ, ông chủ quán thu dẹp bàn và khóa cửa tiệm. Tôi cảm thấy mỏi mệt, nếu Bạch là người yêu của tôi, tôi đã để nàng gục trên vai, vuốt tóc nàng và để nàng khóc thật nhiều, rồi sẽ ru nàng giấc ngủ yên mơ về quê mẹ. Nhưng Bạch vẫn ngồi như pho tượng trước mặt tôi, mắt buồn xa vắng.

– Tôi vô tình quá quên hỏi, cô về đâu?
– Em về Tam-Quan, anh Hai à. Xuống ga Tam Quan em phải đi xe lôi ra ngoài hơn năm cây số nữa. Làng em trên đường lộ ngó thấy, dừa nhiều lắm anh Hai ơi.

Bạch bao giờ cũng trả lời nhiều hơn điều tôi hỏi. Tôi hút thuốc ngồi nghe nàng nói về dừa Tam Quan, bánh tét nhân đậu đen, khoai môn sọ chấm đường xốp … Với nàng cái gì ở ngoài ấy cũng ngon quá chời. Nàng mân mê từng kỷ niệm nhỏ nhặt như đứa bé táy máy, nâng niu từng sợi tóc, ngón tay con búp bê của nó.

Khi tiếng gà bắt đầu gáy, con tàu dài đã trườn mình đến, tiếng hú thảng thốt khốn khổ kéo dài trong hơi lạnh về sáng. Tôi cầm hộ nàng hai búp sú, nàng chạy lạch bạch như con vịt mái. Chúng tôi lên toa hạng ba cách toa yểm trợ một toa trống. Toa tàu rộng thênh, có độ mươi hành khách ngồi rải rác trong góc, mắt thao láo đợi chờ. Người ta khuyên tôi không nên ngồi trên ghế, nên trải giấy báo xuống sàn mà nằm để khi bắn nhau đạn không xuyên ngực. Bạch nằm bên góc, gối hai búp sú trên đầu; tôi nằm dựa cạnh cửa chờ giấc ngủ. Trăng lưỡi liềm về sáng xanh nhạt, lùa vào đôi bàn chân thô của nàng. Tàu lặng lẽ chạy, tôi treo mặt trăng trước trán và chập chờn vào giấc ngủ. Tôi giật mình tỉnh giấc khi nắng mai xuyên qua cửa tàu, ủ ngang người. Tôi nằm ru trong ảo giác, đắp một chăn bông ấm trong căn phòng ở Dalat và bên ngoài mưa bụi bay. Con tàu vẫn rung rinh đều; tôi nhắm mắt tưởng tượng mình đang lượn trên các đợt sóng, biển cả mênh mông ngập dần hơi thở đều hòa, đại dương xoáy tròn và chìm biến trên mảnh trời xanh vướng tơ mây. Con thuyền đã thả neo hay ván thuyền đã tan rã trong tiếng rít khô khan … Tôi triền miên trong giấc ngủ dật dờ đó.

– Anh Hai này, dậy uống nước.

Nắng chói làm chóa mắt, con tàu đã dừng lại tự bao giờ. Bạch khệ nệ ôm hai trái dừa đi lại, tôi mỉm cười với ý nghĩ ngộ nghĩnh là ba trái dừa từ xa đang lăn dần đến phía tôi, nàng đi đỏng đảnh, đôi mắt cười tíu lại :

– Mẹ nó, anh Hai nghĩ có ức không, bọn nó khinh hạng ba không chịu mang đến bán, xúm nhau dưới hạng nhì hạng nhất; em phải lếch tuốt xuống dưới đó mua. Em mua bánh mì với chả lụa, anh Hai ăn đi kẻo đói.

– Mấy giờ rồi, cô Bạch?

Nàng nhìn vào tay tôi , rồi đưa tay vào túi quần lấy chiếc đồng hồ tí tẹo ra xem.

– Hơn mười giờ.
– Sao cô không đeo đồng hồ vào tay?
– Ôi, mấy đứa bạn em nó dặn tiền thì cất vô ngực, đồng hồ với nhẫn thì bỏ vào túi quần này là chắc nhất. Đi tàu bọn cướp dễ lấy lắm anh à.

Bạch khoa tay chỉ vào ngực, vào quần, những địa điểm “chắc nhất” rồi cười đưa chiếc răng vàng. Buổi sáng, sau giấc ngủ mệt mỏi, làn phấn rữa ra có lớp son nẻ vạch trên môi, Bạch như vừa qua một đêm trác táng. Tôi lặng lẽ uống nước, quay đầu nhìn chỗ khác. Ga Nha Trang cuối xuống cho gai góc đơm mình, dây thép gai cuộn cứng ghi chứng tích của một mạch sống tang thương. Tôi nhớ cũng góc sân ga đó có lần mình đón một đôi mắt đen rực ngời dưới băng đô đỏ, ánh đèn đêm nhấp nháy dưới rèm mi như chú nai con lạc núi bơ vơ trước màu xanh bể cả. Kỷ niệm trở thành vết sẹo quá khứ và sân ga bây giờ trơ trơ, hóa thân thành gai và đạn. Tôi thấy như tất cả chung quanh mình nhịp nhàng trở bước trong một biến động ngấm ngầm, ăn rữa từng phút như mụt nhọt lấn sâu vào da thịt. Những vùng đất tôi đã đi qua, những con người tôi đã gặp, đang biến dạng từ từ. Đôi khi mình thấy mình lơ láo, lạc loài trong cơn lốc biến đổi kia, những kỷ niệm mình nâng niu như hương thơm đồng cỏ hôm nay đâu còn nữa. Bạch lùn của hôm qua, bàn tay ấy trong rừng dừa ngoài đồng lúa giờ đây chập chững ghì đôi vai ,sát đôi thân trong bản xìlô mới học.

Nước dừa ngọt mát lạnh tê đầu lưỡi. Tôi ngồi nhìn nàng hì hụp đập trái dừa vào đường sắt. Trái dừa lăn lông lốc mỗi khi nàng ném mạnh vào thanh sắt, nàng lạch cạch chạy lại lượm tìm cách tách đôi trái dừa. Cơm dừa trắng nuột loang loáng ánh sáng thủy tinh dưới bóng mặt trời. Bạch nhoẻn miệng cười đến ngồi bên tôi, gỡ từng miếng bỏ vào miệng ngon lành.

– Anh Hai không biết chớ chỗ em dừa ngon lắm. Cả năm rồi không ăn, nhớ thấy mồ, Tết này em về ăn trả đũa cả chục trái cho biết sức.

Hai đầu gối cặp võ dừa, nàng luồn mấy ngón tay sơn đỏ gỡ từng mảng, nhai từng miếng lớn , cặp mắt lim dim như nuốt mật ngọt.

Đón đưa hờ hững, con tàu nặng nề rời sân ga Nha Trang trong tiếng hú uể oải. Ngồi trên sàn tàu bỏ chân ra cửa, Bạch chậm rãi thưởng thức dừa non không để ý gì đến tàu chạy hay nắng hoe đổ trên những bụi gai xương xẩu. Nàng nuốt ực và nhướn mắt nhìn tôi :

– Nếu anh Hai mà ăn cháo dừa mẹ em nấu thì mê liền.
– Cháo dừa à?
– Chớ sao, bộ nói giỡn với anh à. Đến mùa cá nục tươi mẹ em mua về, hái dừa non ngoài vườn vô, nạo rồi nấu cháo. Không bỏ thêm một hạt gạo , hạt nếp nào hết trọi chỉ có cơm dừa, nước dừa và cá nục tươi. Nấu rục rồi nêm nước biển.

Anh phải biết không được nêm muối, chỉ nêm nước biển thì cháo mới ngọt nước. Chao! Cá nục tươi rục thịt, cơm dừa non rã ra, sếnh lại, ngon ác. Em ăn một hơi được năm chén là ít.

Mắt nàng ngời sáng, kể xong nuốt nước miếng đánh ực, làm tôi cũng thèm món cháo dừa của mẹ nàng nấu. Khi kể đôi mắt to hơi quá cỡ của nàng nhìn về trước như sục sạo tìm kiếm trong dĩ vãng tất cả hương vị và hình ảnh của quê nàng. Gío biển thổi thốc vào toa, tôi cảm thấy hơi mặn nồng trong gió.

– Tàu chạy chậm thấy phát ghét, em mong cho nó chạy nhanh về, em ra sau vườn hái dừa uống nước. Mẹ em bả thương em lắm anh Hai à. Chắc khi em về gặp bà già sẽ chửi : Cha mày nghe Hai – em thứ hai mà – tao tưởng hôm này mày không về tao xé xác mày ra. Con ơi là con!

Bạch tưởng tượng bóng mẹ, lời mẹ chửi , làm bộ nghiến răng đay nghiến theo lời chửi và nàng cười.

– Sao có khi tôi nghe cô nói tiếng Nam, lúc tiếng Bình Định?
– Chẳng là mấy con bạn em nó là người Nam, em nói tiếng ngoài mình nó cười, nên em tập nói giọng Nam. Vậy chớ khi về ngoài mình phải nói tiếng ngoài quê anh à, chớ không họ cho mình làm kiêu làm phách, đổi tiếng thay lòng. Đi đâu sao cũng được chớ về làng mình phải giữ danh giá chứ anh.

Tôi mỉm cười nhìn nàng thông cảm. Con tàu lặng lẽ chuẩn bi. qua đèo cả, tiếng sóng bể bổ vào hốc đá trầm buồn. Khi đến ga Đại Lãnh, một anh lính ở toa yểm trợ nhặt viên sỏi ném vào chân Bạch và cười :

– Bé, Bé ơi! Cho anh nhìn tí đi.

Bạch nhảy xuống sân méo miệng khôi hài :

– Nhìn đi, khéo vô duyên nhìn mà cũng xin.

Mấy anh lính cười rộ lên thò đầu ra khỏi xe :

– Chịu chơi ta! Lên đây anh bày cách bắn súng cho em. Anh bắn bách phát bách trúng.
– Hổng thèm, nham nhở vừa thôi chớ các cha.

VN88

Viết một bình luận