VN88 VN88

Về đi nào cún con ơi

Sắp tới đơn vị ông chuẩn bị đề bạt một phó tổng nữa. Tay sắp được lên chức vốn chẳng có thù oán, thậm chí là xích mích nhỏ với ông. Nhưng từ lúc nghe tin hắn sắp “bằng vai – phải lứa” với mình, bỗng dưng ông thấy ghét cay – ghét đắng cái thằng mà theo ông “miệng vẫn còn hơi sữa” ấy (mặc dù tuổi đã độ bốn mươi). Thế là ông bàn với lũ đàn em tổ chức một bữa nhậu có hát karaoke, mời tay “miệng còn hơi sữa ấy đi “rửa ghế”. Cũng đã cảm thấy chờn chợn, nhưng rượu vào, lời hát tuôn ra, tay “miệng còn hơi sữa” đã “sập bẫy” ông ta. Một pô ảnh được kín đáo chụp từ chiếc điện thoại di động Nokia đời mới nhất khi tay “miệng vẫn còn hơi sữa” đang được một nữ tiếp viên ăn mặc hớ hênh bá vai, bá cổ. Rồi pô ảnh đó được phát lên mạng của tổng công ty và tới cả màn hình di động của vợ hắn ta. Thế là chiếc ghế “phó tổng tương lai” được rút lại. Gã “miệng còn hơi sữa” đau điếng người, biết kẻ chủ mưu là ai, nhưng đành phải “ngậm bồ hòn làm ngọt”.
Sau chiến tích đó, ông ta rủ đám đệ tử đi ăn mừng. Cuối năm đi nhậu thịt chó bảy món là hợp nhất. Sau khi đã đánh chén no say, hứng chí, ông ta mua nguyên một chiếc đùi sau mang về nhà. Khi đứa con gái vừa ra mở cửa, ông đã mở catáp lôi ra chiếc đùi chó thơm phức dứ dứ trước mõm cún con. Cún con nhăn mặt lùi dần rồi chui tọt vào gầm ghế sa lông. Giọng nửa say nửa tỉnh, ông ta quát: “Mày hỗn láo thật! Dám chê lộc của chủ hả?”. Đứa con gái vội đỡ lời: “Cún không biết ăn thịt chó bố ạ!”.

“À, không biết ăn phải không? Để đói rã họng ra là phải ăn tất!”. Vẫn giọng lè nhè, ông ta nói tiếp, rồi trở về phòng của mình thay quần áo ngủ. Dường như bây giờ có phần rảnh rang hơn, ông ta xắn tay áo, cầm chiếc đùi chó béo ngậy quay trở lại tìm cún con. Cún con vẫn rúc trong gầm ghế sa lông. Ông ta cười lớn một tiếng: “Mày dám thi gan với tao à?”. Rồi kéo tung bộ sa lông ra giữa nhà, ông ta dứ chiếc đùi chó vào mõm của cún con. Hai mắt xanh lè, toàn thân run cầm cập, cún nép sát vào góc tường. Đứa con gái khóc trong nước mắt xin bố đừng làm thế. Nhưng những lời năn nỉ của con gái càng kích thích tính hiếu thắng trong lòng ông ta: “Hừm! Mày là con chó tham ăn lắm cơ mà? Bây giờ lại lên mặt sĩ không ăn thịt chó hả?”. Ông ta vừa nói, vừa cười hả hê. “Thôi được rồi. Hôm nay mày không ăn thì mai mày phải ăn! Đời tao chưa chịu thua ai, chả lẽ lại chịu thua mày!”. Nói rồi, ông ta quăng chiếc đùi chó vào trong tủ lạnh khóa trái lại, bỏ chìa khóa vào catáp! Rồi ông gọi đứa con gái nhỏ lại đe dọa: “Từ giờ này, tao cấm mày cho con cún ăn thứ gì! Đến bữa, tao mua cơm hộp mang về cho mày; ăn không hết, tao tống vào toalét, giật nước là xong. Để cho đói xem nó có thi gan được với tao không?”. Và ông ta đã hành động đúng như thế. Đứa con gái mỗi bữa chỉ ăn mấy hạt cơm, khóc sưng mọng cả mắt, ông ta cũng không chạnh lòng.

Mặc dù bụng đói cồn cào, nhưng mỗi lần thấy chiếc đùi chó được dúi vào mõm, trong đầu cún con lại hiện về cái cảnh vô cùng hãi hùng cách đây hơn hai năm. Đó là một buổi sáng mùa hè. Cún đang chạy nhảy tung tăng chợt nghe thấy tiếng xe máy áp sát. Gã ngồi sau lăm lăm một chiếc cần câu có dây thòng lọng. Nó sợ quá chạy thục mạng. Tiếng xe máy vẫn rít bên tai và chiếc thòng lọng bằng loại dây thép nhỏ đã ba lần trượt qua cổ nó. Giữa lúc cuộc săn đuổi sắp đi vào hồi kết thì mẹ nó xuất hiện, chạy xen vào giữa xe máy và nó. Rồi chỉ nghe thấy “oẳng” một tiếng, quay lại thì đã thấy mẹ nó bị nhấc bổng lên không. Và hết sức lành nghề, gã ngồi sau đã ôm gọn mẹ nó trong lòng và chiếc xe máy vọt đi như biến. Nó thất thần không tìm được lối về nhà. Sau hơn một ngày lang thang chui lủi, nó lọt vào căn hộ có ba phòng rưỡi này.
Cuộc chiến giữa ông chủ và chú cún con sang ngày thứ ba thì trở nên hết sức quyết liệt. Lần này một tay cầm gậy gỗ tròn, tay kia lăm lăm chiếc đùi chó được ướp lạnh, ông ta ra khẩu lệnh cuối cùng: “Nào cún con, ăn đi thì tao tha!”. Phản ứng của cún con cũng đã đến hồi quyết liệt, hai mắt xanh lè, đám lông suốt từ gáy đến khấu đuôi dựng đứng và ghê sợ nhất là hai hàm răng trắng ởn, nhọn hoắt nhe ra. “À, mày dám cắn lại chủ hả? Hả? Hả?”. Mỗi một câu “hả”, ông ta lại thẳng tay vụt vào mình cún con một đòn trí mạng.

Không một tiếng kêu, cún con mở đường máu chồm lên ngực ông ta khiến ông phải lùi lại. Có được khoảng trống, cún lao ra cửa. May mà cánh cửa chỉ khép hờ, cún dùng một chân trước đẩy cánh cửa rộng ra và phóng ngay xuống cầu thang xuống chiếc sân rộng. Khi cô bé đi học về thì mọi việc đã kết thúc. Cô bé bỏ ăn, bỏ học đi tìm cún con. Rồi nó chợt nhớ đến nhà người bác của nó. Nhìn đứa cháu gái đã rạc đi, cổ khản đặc và mắt dường như hết nước mắt, lòng người bác ruột quặn đau. Sau khi bắt cháu uống một vài ngụm nước nhỏ, bác dỗ dành: “Rồi cún sẽ về thôi cháu ạ!”. “Không, nó sợ bố cháu lắm, nó không dám về đâu!” – đứa cháu mếu máo.
– Nếu cún không về, bác sẽ mua cho cháu một con cún khác!… Người bác lựa lời khuyên giải.
– Nhưng, bố cháu lại mang thịt chó về thì làm thế nào?
Cô cháu vẫn mếu máo hỏi lại.
– Ờ, phải rồi, bác sẽ mua cho cháu một con cún… biết ăn thịt chó!
– Không! Cháu vẫn nghe người lớn bảo chó mà ăn thịt chó là con má! Cháu không nuôi con má đâu!…
Nói xong, cô bé gào lên thảm thiết, chạy ra khỏi nhà người bác ruột. Vừa khóc, vừa chạy, nó vừa gọi bằng giọng khản đặc: “Về đi, cún con ơi!…”.

(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận