VN88 VN88

Về đâu đây với bông điên điển

Sáng nay xóm tôi xôn xao khác lạ, mọi người không đi làm như mọi hôm mà xúm xít bàn tán nhau những chuyện bọn con nít chúng tôi không hiểu rõ lắm. Chỉ nghe phong phanh họ nói với nhau về chuyện quán rượu, quán ăn, quán nước gì đó… Trong bữa cơm ngày hôm ấy, tôi mới được biết sắp tới đây con đường làng chạy qua xóm tôi sẽ trở thành cầu nối cho khách du lịch khắp nơi đến với khu Núi Cấm. Nghe đâu người ta đổ về đông lắm, có cả khách nước ngoài! Mẹ nghe mấy người trong xóm nói là khách ngoại quốc thì xài tiền đôla, mà đôla thì hơn nhiều lần tiền mình lắm. Tôi nghe mẹ bàn với cha dựng cho mẹ một túp lều nhỏ để bán quán nước, bán đồ ăn. Hằng ngày, công việc nhà đủ để làm mẹ tôi quần vo áo vận rồi. Cho nên, ban đầu cha không đồng ý vì sợ mẹ cực. Thế rồi không lâu sau, cái lều nước cũng mọc lên theo ý mẹ.

Kể từ ngày ấy mẹ tôi càng vất vả hơn. Mẹ không có thời gian phân loại và bảo quản giúp cha những con cá lưới được trên đồng. Mỗi sáng, mẹ tôi cũng không còn ra sau hè tranh thủ hái những bông điên điển còn bum búp nữa. Rồi bữa cơm gia đình cũng vắng luôn nồi canh chua bông điển cá đồng… Tôi thấy thèm bữa cơm ngày xưa mẹ nấu như người đi trên sa mạc khát từng giọt nước. Thế là hôm nọ, tôi quyết định dậy thật sớm để hái bông điển một mình. Tôi còn nhỏ nên vói không tới những đọt bông cao, lúc đang cố vói thì bị té xổ xuống nước. Rất may cha tôi về kịp, ẵm tôi lên, vừa hôn tôi cha vừa nói: “Thèm canh chua bông điển hả con?”. Cũng từ ngày đó, hai cha con tập làm nội trợ luôn. Trước nay cha tôi chỉ quen việc đồng áng, việc câu lưới, giờ vào bếp thay mẹ nên cực ghê lắm. Loay hoay cả hồi lâu hai cha con mới có được nồi canh chua với mấy bông điên điển mới hái sau hè.

Trước lều, mẹ tôi vẫn lui cui bưng nước cho khách, họ cười nói lớn tiếng lắm. Tôi thấy họ thường đi những chiếc xe du lịch sang trọng, sáng choang. Khách đến quán mẹ tôi ngày một đông hơn. Ở xóm có nhiều người thắc mắc xầm xì, họ không hiểu tại sao những khách như thế lại thích đáp vào cái lều lụp xụp của mẹ. Riêng tôi rất hãnh diện về tài làm nước, nấu ăn của mẹ. Tôi chỉ nghe mỗi lần các ông khách ấy hỏi mẹ tôi là “a du má rịt” hay “mé rịt” gì gì đó là mẹ tôi im lặng, nói chung là họ nói rất khó nghe và khó nhớ. Lúc đó, tôi chỉ mới biết “How are you?” mà thầy tôi dạy ở trường thôi. Không nghe mẹ trả lời mấy ổng… Nhưng từ đấy cái quần phải xắn tới đầu gối được thay bằng những quần sọt ngắn, mấy cái áo bà ba mẹ thường mặc trở thành những miếng giẻ lau bàn. Những chiếc áo mẹ đang mặc trông sao mà ngắn quá, trống quá! Mỗi khi cha nói đến việc đó thì mẹ bảo: mặc đồ vậy cho khỏe, khỏi phải xắn lên.

Nhà tôi dạo ấy buồn lắm. Tôi sợ nhất hằng đêm phải nghe cha mẹ cãi nhau. Tôi bất ngờ trước những lời mẹ nói nặng cha. Trước giờ tôi không hề nghe mẹ nói những lời như vậy. Nhiều khi tôi vờ đang ngủ, quay mặt vào tường mà khóc thút thít. Lắm lúc, cha mẹ cãi dữ quá tôi chỉ biết kêu khe khẽ một mình: “Mẹ ơi! Cha ơi! Đừng vậy nữa mà!”.

Chắc dạo này mẹ không còn thích nói chuyện với cha, mẹ cũng không thích nói chuyện với tôi nữa, giờ mẹ chỉ thích nói chuyện với cái điện thoại di động của mấy ông khách tặng mẹ thôi. Suốt ngày tôi chỉ còn nghe mẹ nói: “Alô, em nghe…”. Tôi buồn, cha cũng buồn, mẹ thì nói suốt, rồi mẹ cười hô hố với người ta.

Sáng hôm nay, mẹ tôi dậy sớm hơn thường lệ. Mẹ mải miết trước tấm gương soi, trông như sắp đi ăn đám cưới vậy. Cha tôi đang gỡ lưới trên đồng, “chắc cha không đi ăn đám cưới”- tôi nghĩ thầm. Mẹ giục tôi dậy ra sau hè cho vịt ăn, trông mẹ rất hấp tấp. Bỗng có tiếng xe đỗ trước lều, mẹ vội vã bước ra. Nhướn đôi mắt còn ngái ngủ nhìn theo hướng mẹ, tôi thấy mấy ông khách mời mẹ lên xe, linh cảm không lành tôi tất tả chạy ra rồi òa khóc luôn: “Mẹ ơi! mẹ đi đâu?”. Mẹ tôi thoáng như quay lại nhưng trước sự thúc giục của ông khách, mẹ đẩy tôi ra rồi cũng bước lên xe. Chiếc xe lạnh lùng chuyển bánh, dần dần mất hút. Nước mắt giàn giụa, tôi gào khản hơi “Mẹ ơi! Mẹ ơi!”. Nhưng chiếc xe sang trọng ấy đã mang mẹ đi mà không bao giờ trở lại với cha con tôi nữa rồi. Mẹ ơi! Mẹ đi đâu? Câu hỏi đó đã ám ảnh tôi suốt cả thời thơ ấu…

Trên bến sông quê, những chiếc xuồng câu cũ kỹ vẫn muôn đời trôi nổi mưu sinh cùng con lũ, và những bông điên điển tàn rơi vẫn trôi dập dềnh trên sóng nước mênh mông. Về đâu…

(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận