VN88 VN88

Vay và trả

Sau khi đứa bé con nàng đã lớn. Tôi lặng thinh, dù gia đình, xã hội, nhìn vào chê dè bỉu. Chỉ nói với nàng:
-Em đừng sợ dư luận nữa.
-Nhưng họ để yên em ư?
-Anh cứ nhận nó là con anh thế thôi, chẳng sao cả, miễn là em nên thân thuộc với bà ấy hơi nhiều và kỹ lưỡng. Và em cứ tiếp tục đi dậy.
-Sao, đi dậy lại sao, em nhìn thấy mặt thằng đó sao chịu được?
-Anh đã bảo hành rồi cơ mà.
-Nhưng chắc em nghỉ dậy.
-Cái đó tùy em.
-Và em nghỉ hẳn dậy học ư? Phải cho thằng đó thấy mặt chứ, có khi cho nhìn mặt con nữa, đấy mới là hình phạt nó, em hiểu chưa.
-Nói đến thằng chó đó làm chi nữa anh, bỏ nó đi.
-Nhưng dù sao nó cũng là cha con gái em mà.
-Vĩnh biệt, em làm em chịu, giá mà em chỉ cần biết anh trước khoảng vài tuần là khác hẳn rồi.

Vừa cơm xong đến chỗ hẹn. Thuê phòng cũng chẳng mấy vui, nàng đã hỏi:
-Anh còn dành chỗ nào cho em không?
-Không, chẳng ai muốn chiếm chỗ của ai cả.
-Là của ai.
-Của H.
-Anh sai quá, trước cũng là của anh và bây giờ cũng thế.
-Em bắt đền anh đó chớ đừng để ai xâm lăng chỗ của em nhé, kẻo em tự vận đấy đừng ham.
Nàng nói tôi khiếp sợ, một ngày nào chẳng lành lại cũng đổ cho chính tôi. Tôi bèn cãi:
-Chắc em đã dành cho anh bao giờ chưa.
-Anh chê thì có.
-Xét thân em cũng đẹp không đến nỗi, sao chê?
-Những hành động với em bắt buộc em phải chiếm đoạt chứ không còn phải là cãi lý nữa.
-Sao nay em dữ tợn hơn xưa nhiều quá.
-Do anh và vì anh cả.
Không thời thế tất không xảy đến những chuyện chẳng ra gì như thế bao giờ huống hồ, người dân hiện đang đói khát, thử hỏi người dân để vậy mãi sao….
Suy nghĩ mông lung tôi chưa phải trả lời ra sao nữa.

Tôi bị trả vì vay nàng khi nàng cố tình níu giữ. Tuy nhiên khổ nỗi lúc nàng đang bối rối về chuyện đứa con.
Tôi đã đến với nàng vừa an ủi, để có thời gian cho nàng tự tạo và chữa lại bức tranh tình và chẳng muốn tiếp tục sa đọa nữa.
Chỉ vì tôi yêu nàng chân thật, sau khi tiếp cận và quen thói, quen mùi, trong nàng có và đang níu giữ những gì mà tôi muốn, cần, một cách tha thiết.
Có thể rằng có thể là nàng nghĩ tôi đã lợi dụng nàng không chừng.Tôi cũng chẳng đính chính chẳng giải thích. Cái quan trọng nhất lúc đó là:

Nàng sẽ vượt biên bằng mọi cách. Mà theo tôi lúc này tức qua cái sống chết. Tôi tự hỏi:
-Như vậy chi cho mất tương lai. Khổ nỗi một người con gái mới trong dòng tu vừa ra là mang theo của nợ của kẻ chiến thắng, kiêu binh. Mặc dù tôi và mọi cách bạn bè khuyên nhủ:
-Dù sao đứa con chẳng là kẻ có tội.
Mấy tháng sau làng lấy H, H cũng có hai đứa con. Cái chính là nàng đã có một người chồng chính thức. Lẽ tất nhiên tôi phải, và bắt buộc trả nàng lại cho đời. Và nàng đã qua được con thuyền và bến khác bảo hành chắc chắn hơn. Cái khổ là nàng vẫn nuối tiếc. Hai chữ:
-Tình yêu.
Nuối tiếc, và nuối tiếc khôn nguôi.
Tôi nhớ lại lúc nàng cố tình cài đặt ngày đi chơi. Tôi nhận lời, trúng ngày ông trẻ bên nhà bạn gái tôi mất.
Hai đứa rủ nhau, đi xuống tuối khu Tân vạn, vào sâu.
Cái đáng tội là chính chúng tôi chưa hề mướn phòng bao giờ.
Lạ. Những năm tháng đói khổ theo chính sách kinh tế tập quyền, không ai muốn phí phạn một số tiền vớ vẩn, nên chẳng bao giờ mướn phòng làm chi. Lại nữa nhà mình có đầy đủ phương tiện, ấm cúng.
Cho nên đi chơi xa chẳng hề nghĩ bao giờ. Nay nghe bạn nàng đã theo cách vô cớ.
Có lẽ là lần cuối theo ý nàng định, nên tôi cũng lặng thinh. Tuy nhiên trong tâm trí chẳng ổn thỏa.

Lời ru:
Anh ơi cho đến tận bao giờ
Anh mới thấy em hết bé thơ
Bao giờ em lên ngôi thần tượng
Xóa ở tim anh nét hững hờ

(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận