VN88 VN88

Vầng ánh sáng bên kia sông

Hai cha con về đến sân chung cư nhưng không vội vào nhà, họ ngồi xuống thềm thang cấp. Việt kể tiếp chuyện nội, ngoại, cái mương nước, vườn trầu, khóm tre, ngõ trúc ở một nơi xa xôi gọi là quê hương cho con gái nghe. Liên nghiêng đầu gối lên đùi bố, hơi ấm của bố vừa đẩy lùi một cơn hen nhỏ. Trăng lên khỏi một vùng trời hừng sáng kinh thành bên kia sông. Trăng đêm nay trông buồn buồn, một thoáng gì ấm ức trong luồng gió mới thoảng qua, đèn đường vàng vọt gục đầu xuống cô liêu vì phố cổ đã vắng người. Bé Liên đã nằm yên, hơi thở đều đều phát ra những âm thanh ái ngại và não lòng. Việt moi túi lấy thuốc hút nhưng gói thuốc không còn lấy một điếu. Những đồng bạc lẻ vừa mua hết thuốc men cho Liên. Việt nhịn hút, chàng bế con vào nhà.

Vài ôm sau, một buổi chiều cuối tuần, phố cổ lại nhộn nhịp kẻ qua người lại, du khách đổ về tham quan, mua sắm và thưởng thức các món ăn đặc sản. Nơi ghế đá cạnh bờ sông đứa bé gái ngồi chờ cha đi làm về. Mặt trời chạm xuống phía cuối một đường phố, hoàng hôn tắt lịm, đường phố lên đèn…”ba và món quà sinh nhật sắp về đến nơi”, con bé thầm bảo với mình. Sạp hàng đóng cửa, xếp dù, những người cuối cùng vừa rời khỏi quán ăn, tiếng lọc cọc của con ngựa gìa nua kéo xe thồ du khách vang to, nhỏ dần và phố cổ chìm trong im vắng…”ba và món quà sinh nhật có lẽ về muộn nhưng sắp tới rồi”. Người con gái đứng lên làm bóng nó giật mình, hoảng hồn đổ dài trên đường khuya hiu hắt.

Sáu năm sau.
Một buổi chiều nắng nhạt bờ sông, nơi có nhiều cao ốc vừa mọc lên, đường phố toàn là xe cộ mới toanh, đắt tiền. công viên nơi bờ sông đã thêm nhiều ghế đá, những sân chơi trẻ em có thềm êm như cao su và một bến phà đèn giăng lung linh quanh năm như ngày hội lớn. Công viên nhìn về phía nào cũng thơ mộng chỉ có phía bờ sông bên kia là phố cổ vẫn trơ trơ bảo thủ với thời gian và những xưởng sắt thép vẫn theo năm tháng làm đen một góc trời. Một người đàn bà đứng tuổi đi qua đi lại nhiều lần ở một góc công viên, mắt luôn chăm chú nhìn những động tác của hai vợ chồng đang đùa với hai trẻ sinh đôi đang chơi xích đu. Mãi một hồi lâu, hai đứa bé chán dây đu chúng kéo mẹ sang chơi bãi cát có rùa, cá, khủng long bằng đá. Người đàn bà tiến lại xích đu gọi:
_ Anh Việt!
Người đàn ông nhìn chăm chăm, sửng sốt:
_ Xin lỗi, chắc bà lầm tôi với người quen?
_ Em là Hương đây! Anh, con gái mình đang ở đâu?
_ Bà lầm tôi với ai thật rồi. Xin phép bà nghe!
Nói rồi ông ta dợm quay đi, người đàn bà níu vai, hổn hển nói:
_ Em lầm sao được, em biết anh hận em nhiều lắm nhưng em chỉ xin gặp mặt bé Liên rồi không dám phiền anh nữa.
_ Xin lỗi bà. Kia là hai cháu trai con tôi đang chơi với mẹ chúng. Tôi chưa từng có con gái, thưa bà cho phép tôi đi.
_ Làm sao trên đời có hai người giống hệt nhau từ cái thẹo dưới cằm…và nữa…Ông… lại thuận tay trái…Anh Việt em xin anh cho gặp bé Liên một lần đi.
Mặt người đàn ông đanh lại như đang nghiến răng làm nàng sợ hãi lí nhí:
_Một lần thôi, nhìn con một lần thôi…thề sẽ không quấy rầy gia đình hạnh phúc của anh.

Nói xong nàng vịn chân xích đu như muốn khụy xuống. Người đàn ông không nói gì, cau mày nhìn về phía bên kia sông, vẫn những công xưởng, vẫn phố cổ nghèo nàn làm xấu đi một khoảng trời. Bên kia sông, biết đâu đứa bé gái hen suyễn vẫn mong có ngày gặp mẹ và vẫn mỗi chiều ra bờ sông đợi cha về… Sau cùng ông lên tiếng
_ Thôi, xin phép bà!

Nói xong ông ta vội bỏ đi qua bên kia rồi kéo vợ con ra đường. Nhìn chiếc xe sang trọng lao đi, người đàn bà gục xuống hai bờ vai rung động như vừa có nỗi đau đớn tột cùng.

(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận