VN88 VN88

Vẫn còn là của nhau

Tôi nhìn Văn ngủ, vẫn không thể hiểu tại sao chàng có thể yêu hai người cùng một lúc, tôi thật muốn có ai đó ban cho tôi một phép lạ, để cho tôi có thể lấp kín hết các ngăn của tim chàng bằng hình ảnh chỉ của một mình tôi, để chàng không còn có thể yêu ai khác được. Văn khẽ cựa mình, mở mắt nhìn tôi, chàng chồm dậy, có vẻ hơi hốt hoảng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi, Văn dùng tay chùi nhẹ những giọt lệ trên mặt tôi, chàng dịu dàng :
-Tại sao em khóc?
Tôi đẩy bàn tay Văn ra khỏi mặt mình, nằm ngửa lại nhìn lên trần nhà, tôi nghe giọng mình thật chịu đựng :
-Chừng nào cô ấy qua?
Văn nằm xấp, nhìn vào mắt tôi, ánh mắt chàng có vẻ ngạc nhiên :
-Ai qua?
-Thì người mà anh đang làm giấy tờ bảo lãnh đó chứ ai …
Tôi thấy Văn cười, chàng xoa má tôi :
-Thì ra vợ anh đang ghen, thật ra không có ai bảo lãnh ai hết, chỉ là chút xíu mưu kế của anh để cho em chịu trở về với anh thôi …

Tôi mở to mắt :
-Nhưng Vinh nó nói anh nhận được nhiều thư của Sở Di Trú lắm mà?
-Vinh nó cũng muốn em trở về với anh nên nó giúp anh đóng kịch, không được sao?
Tôi lườm Văn :
-Anh hư quá, dám tập con nói dối …
Văn nhìn vào mắt tôi, đổi giọng nghiêm trang :
-Em vẫn còn chưa chịu tin là anh đã không còn gì với người ta sao, cách đây một năm anh đã nói trong tim anh bây giờ chỉ có một mình em, không còn ai khác nữa, một chút cũng không có … vậy mà em lại nỡ lòng trừng phạt anh cả năm nay, để anh phải khổ sở yêu em mà không được tỏ bày, cho nên anh mới nghĩ ra cách là chọc tức em, để em sợ mất anh mà quay trở về, nào ngờ, cái mưu kế của anh đã suýt giết chết anh, đêm hôm qua nếu mà em để cho tên kia hôn em thì chắc anh sẽ vì ghen mà giết chết em rồi có vào tù cũng được …
Tôi ngạc nhiên :
-Anh theo dõi em?
-Phải, lẽ ra anh định đến để tìm cách ngăn cản không cho em đi, nhưng Vy báo tin trể quá, lúc anh đến nơi thì em đã lên xe của tên kia, anh không biết làm sao hơn, đành lẳng lặng đi theo em.
-Hèn gì mà Vy nó cứ đi theo hỏi em giờ đi giờ về, thì ra nó cũng làm nội gian cho anh …
-Chúng nó cũng vì hạnh phúc của gia đình mình thôi …
Tôi trêu Văn :
-Nếu em biết có anh theo dõi, em sẽ để cho Hải hôn em chứ không từ chối như đêm qua …
Văn trừng mắt :
-Em dám … không tin là anh vì ghen mà giết chết em sao? Nhìn hắn ôm em tim anh như đã bị ai bóp nghẹt, bây giờ anh mới hiểu cảm giác của em năm ngoái, khi nhìn những tấm hình kia, anh càng thương em hơn. Em biết không, lúc ở trong phòng trà, nhìn thấy hắn sắp hôn được em, anh tưởng đã bóp bể luôn cái ly rượu trong tay …
-Lúc đó em đang nhớ anh quá nên em tưởng đang được anh ôm …
Văn cúi xuống tìm môi tôi, chúng tôi trao nhau một nụ hôn dài đắm đuối …
Tôi nói nhỏ :
-Nhưng em vẫn cảm thấy không công bằng chút nào, anh đã từng hôn người khác ngoài em, em cũng muốn biết cảm giác xem khi được người khác hôn nó có khác với anh không?
Văn gằn giọng :
-Em cứ thử đi rồi biết …
Tôi rùn vai :
-Đàn ông đúng là ích kỷ, mình làm thì được, lại cấm người khác …
Văn chồm lên người tôi, vừa hôn tôi vừa nói :
-Còn nói nữa hở, muốn anh giết em ngay bây giờ không?
Nụ hôn của Văn trong cơn ghen thật cuồng bạo, tôi như bị nghiến nát dưới sức nặng của chàng, xiết chặt lấy lưng Văn, tôi cảm thấy mình như chìm ngập trong hạnh phúc, một lúc sau, tôi chặn bàn tay Văn, khẽ đẩy nhẹ chàng xuống khỏi người mình, nói nhỏ :
-Đừng, trời sáng rồi, Vy có lẽ thức dậy rồi, coi chừng nó nghe …
Văn chưa kịp phản đối thì cánh cửa phòng đã bật mở, Vy vừa bước vào vừa gọi :
-Mẹ ơi, con …
Con nhỏ đưa tay lên bịt miệng khi nhìn thấy Văn, cả năm nay chỉ có hai mẹ con, Vy đã quên mất thói quen gõ cửa phòng trước khi vào, Vy quay trở ra :
-Xin lỗi, con không biết có ba ngủ với mẹ …
Cảm thấy hơi ngượng với con, tôi gọi :
-Vy tìm mẹ có chuyện gì?
Tôi vừa nói vừa bước xuống giường, choàng thêm cái áo khoác ngoài bước về phía Vy, con nhỏ như chợt nhớ ra, nó kéo tay tôi ra nhà bếp :
-Mẹ xem nè, có ai vừa gửi đến một bó hoa thật to …
Tôi tưởng Vy nói bình hoa hồng của Văn đêm qua nên nói :
-Mẹ biết rồi, là mẹ cắm vào bình mà …
Vy cãi :
-Không phải cái đó, cái này họ mới giao sáng nay, mẹ còn ngủ nên con ký nhận …

Tôi nhìn bó hoa thật đẹp trên bàn ăn, Văn cũng đã ra theo sau chúng tôi, tôi bước đến, gỡ tấm card nhỏ đính trên bó hoa mở ra đọc, thì ra bó hoa là của Hải, hắn viết : ” anh biết bó hoa của anh chắc chắn là bó hoa đầu tiên mà em nhận được trong ngày lễ Tình Nhân năm nay, như vậy anh là người đầu tiên sắp hàng chờ em đó nghe, khi nào sẵn sàng thì hãy nghĩ đến anh, chúc em một lễ Tình Nhân vui vẻ. Yêu em! Hải “.

Tôi chớp mắt, tưởng sau khi bị tôi từ chối hắn sẽ giận, nào ngờ vẫn nhớ gửi hoa thật sớm cho tôi, vậy mà vẫn trễ hơn một người. Tôi nhìn Văn, ánh mắt chàng đang nhìn tôi thắc mắc, tôi đưa tấm card cho Văn, Văn đọc xong có vẻ tức giận, chàng xé vụn tấm card, mặt xụ xuống không thèm nhìn tôi. Tôi bước đến bên Văn, nói nhỏ:
-Anh là kẻ chiến thắng mà, sao không có phong độ vậy?
Văn vẫn cúi gầm mặt giận dỗi, tôi nhìn sang Vy, nó đang làm thức ăn sáng không nhìn chúng tôi, tôi ôm ngang lưng Văn, hôn nhẹ lên môi chàng, thì thầm :
-Anh biết em yêu ai mà, đâu cần phải ghen, đúng không?
Văn có vẻ cảm động với cử chỉ âu yếm của tôi, mặt chàng tươi lại, chàng bẹo má tôi :
-Từ nay phải bám sát em mới được, hở ra một chút cũng không xong …

Có tiếng Vy :
-Nhột nhạt quá, con phải vào gọi anh Vinh sang cứu con mới được, không ngờ ba mẹ già rồi mà còn … như vậy, phải kể anh Vinh nghe mới được …
Vừa nói Vy vừa lách qua chúng tôi để đi vào phòng, tôi xấu hổ buông Văn ra, chàng giữ hai vai tôi :
-Mau dọn về với anh, về coi thằng Vinh, lúc này hình như cu cậu đã có bồ, đêm nào cũng ôm phone nói chuyện …
-Vinh cũng hơn mười tám rồi, biết yêu cũng đâu phải là sớm, chỉ sợ …
-Sợ cái gì?
Tôi nhìn Văn :
-Sợ nó giống anh, yêu hai ba người cùng một lúc rồi làm khổ con gái người ta thôi …
Văn ôm mặt tôi :
-Tha cho anh đi mà, mấy chuyện đó qua rồi, bây giờ anh chỉ yêu một mình em …
Tôi thắc mắc :
-Nhưng mà … có thật là anh dừng lại ở đó, không làm chuyện kia?

Văn nhìn vào mắt tôi, ánh mắt chàng có vẻ thành khẩn :
-Không có, em phải tin anh, trong giây phút nguy hiểm, anh nhớ đến câu nói của em, anh không muốn mất em cho nên anh đã thức tỉnh …
-Thôi được, tạm tin anh. Đi ăn sáng …
Tôi kéo ghế ngồi vào bàn ăn, Văn vẫn chưa yên lòng, chàng bước đến bên tôi :
-Em phải hoàn toàn tin anh, anh không muốn sự nghi ngờ đe dọa hạnh phúc của chúng ta, anh không muốn em sống khổ sở như hai mươi mấy năm nay vì không tin tưởng vào tình yêu của anh …
Tôi ngước nhìn Văn :
-Anh cũng biết em khổ sao?
Văn ôm đầu tôi áp vào ngực chàng :
-Sao anh lại không biết, anh hứa từ giờ trở đi sẽ không bao giờ để em khổ nữa, thời gian sẽ chứng minh lời hứa của anh …
Tôi cảm động :
-Em biết rồi, ngồi đi anh …
Rồi tôi gọi lớn :
-Ăn sáng, Vy ơi …
Có tiếng dạ của Vy, con nhỏ đã nướng ba cái bagel để sẵn trên bàn, tôi dùng dao trét bơ lên bánh rồi đẩy qua phía Văn, Vy đã ra đến, nó kéo ghế ngồi vào bàn, bó hoa của Hải vẫn còn trên bàn, Văn bảo Vy :
-Đem bó hoa này vất rác đi Vy …
Vy trợn mắt :
-Ba nói thật hở? Bó hoa đẹp thế này …
Tôi đứng dậy, vừa cầm bó hoa để qua quầy bếp vừa nói :
-Để đó cho mẹ phơi khô làm kỷ niệm …
Văn giận dỗi :
-Quí báu gì mà làm kỷ niệm …
Tôi ngồi trở lại, nhìn Văn :
-Em để dành chờ khi nào anh đòi về Việt Nam thì đem ra nhắc anh …
Văn bưng tách cà phê, uống một ngụm :
-Anh sẽ không bao giờ về Việt Nam nữa, nếu không có em cùng đi …
-Như vậy thì anh sẽ chờ dài dài vì anh thừa biết rằng khi nào chế độ cộng sản còn thì em cũng sẽ không về …
-Không sao, anh chờ với em …

Tôi nhìn Văn, ánh mắt chàng nhìn tôi trìu mến, có lẽ tôi đã thật sự tìm được hạnh phúc trọn vẹn cho mình, tình yêu của Văn bây giờ chỉ dành cho một mình tôi, tôi sung sướng với ý nghĩ này. Sau hai mươi mấy năm yêu Văn, bây giờ mới là lúc tôi cảm thấy yên ổn nhất. Tôi mĩm cười với Văn, chàng hiểu ý tôi, dùng bàn chân cọ nhẹ vào bàn chân tôi dưới gầm bàn. Tôi bất giác đỏ mặt, nhìn sang Vy, con nhỏ đang vui vẻ ăn sáng, gương mặt sáng ngời hạnh phúc, nó chợt ngước nhìn tôi hỏi :
-Chừng nào mình dọn về nhà ba hở mẹ?

(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận