VN88 VN88

Vẫn còn là của nhau

Tôi hơi lấy làm lạ tại sao Sở Di Trú lại gửi thư cho Văn, một ý tưởng thoáng qua đầu làm tim tôi thắt lại, có lẽ Văn đang làm thủ tục bảo lãnh cho người yêu cũ của chàng. Tôi định bảo Vinh mở thư ra đọc xem trong đó viết gì nhưng kịp thời dừng lại, không thể cho Vinh biết được những chuyện này, vả lại, đọc lén thư của Văn trước mặt con như vậy thật không tốt. Vinh đã gác máy rồi mà tôi vẫn còn thờ thẩn cả buổi sáng.

Buổi trưa tôi cáo bệnh xin phép về sớm, tôi nằm vùi trên giường cả buổi chiều, cảm giác sắp thật sự mất Văn làm tôi hụt hẫng, vậy mà Văn còn nói chỉ yêu tôi thôi, tôi đã khóc thật nhiều và biết mình vẫn còn yêu chàng ghê gớm. Vy về đến thấy tôi ở nhà nó hỏi, mẹ bệnh hở mẹ, tôi nói hơi nhức đầu, tội nghiệp Vy, nó đã đi nấu cháo cho tôi ăn.

Chúa nhật này là lễ Tình Nhân, tối thứ Bẩy tôi nhận lời đi khiêu vũ với Hải, một người bạn làm chung sở. Hải đã ly dị vợ và biết rất rõ tình trạng gia đình của tôi trong một dịp tình cờ. Tôi biết, sau đó Hải đã có ý với tôi nhưng tôi vẫn còn yêu Văn nên tôi không bao giờ cho Hải cơ hội. Lần này, tôi đã quá thất vọng với Văn cho nên tôi đã nhận lời Hải, tôi nghĩ rằng tại sao mình không thử đi quen biết người khác mà cứ mãi chung tình với Văn trong khi chàng đã hơn một lần phản bội tôi.

Tối thứ Bẩy, Vy đã mở to mắt nhìn tôi thử chiếc áo dạ hội màu tím, khi tôi bắt đầu trang điểm, Vy hỏi tôi định đi đâu, tôi đã đắn đo thật nhiều trước khi nói với Vy là tôi đi khiêu vũ với mấy người bạn chung sở, không hiểu tại sao, tôi vẫn mang nặng mặc cảm phạm tội với con khi đi chơi như vậy, Vy có vẻ rất ngạc nhiên.

Đã khá lâu rồi tôi không hề đi khiêu vũ, lần này tôi đi mà lại không đi với Văn, Vy ngạc nhiên cũng phải, tôi thật muốn Vy nói với Văn để chàng biết rằng, nếu muốn, tôi vẫn có thể tìm một người khác cho tôi chứ không phải chỉ ngồi yên mà chờ đợi chàng. Vy cứ chạy ra chạy vào hỏi tôi mấy giờ đi, mấy giờ về, tôi bảo Vy ngủ trước đi, có lẽ tôi sẽ về trễ.

Hải đưa tôi đến phòng trà Đêm Màu Hồng, nơi họ tổ chức một đêm dạ vũ đặc biệt cho lễ Tình Nhân, khi đến nơi, tôi hơi hối hận, tôi biết, mình chưa sẵn sàng để đón nhận một người khác sau Văn. Nhận lời đi với Hải vào một dịp đặc biệt như thế này, có thể sẽ khiến Hải hiểu lầm là tôi đã chấp nhận Hải. Tôi chắc lưỡi, mặc kệ, dù gì cũng đã lỡ rồi, đi lần này rồi thôi, ăn thua ở thái độ của mình, có lẽ không sao đâu.

Nhưng tôi thật sự đã lầm, Hải mặc nhiên xem tôi như là tình nhân thật sự của hắn, trong khi khiêu vũ Hải đã tỏ nhiều thái độ thật thân mật với tôi, hắn ôm tôi thật sát, thật chặt, và cũng thật trớ trêu, tuy ở trong vòng tay Hải nhưng tôi lại nhớ Văn ray rứt, có một lúc tôi nghĩ là Văn đang ôm tôi và tôi nép sát vào người chàng, hình như Văn đang cúi xuống muốn hôn tôi, tôi ngước mặt chờ đợi nụ hôn của chàng. Khi đôi môi của Hải đã gần chạm vào môi tôi thì tôi chợt tỉnh, tôi vội quay đầu tránh nụ hôn của hắn, tim tôi đập thật mạnh vì hồi hộp.

Cũng may là Hải chưa hôn được tôi, nếu không … tôi chợt buồn, mình còn giữ gìn để làm gì, Văn đâu còn cần tôi nữa. Hải có vẻ giận, tôi nói nhỏ, xin lỗi anh, nhưng Dung chưa sẵn sàng, mong anh thông cảm. Hải không trả lời nhưng tôi biết rõ hắn không tin tôi, thái độ của tôi lúc nãy quả thật đã làm hắn hiểu lầm, có lẽ hắn nghĩ tôi đang làm cao, cố tình treo giá để làm khó hắn. Tôi xìu xuống như một quả bóng xì hơi, trong lòng thật muốn đi về nhưng không dám nói với Hải, tôi không nỡ làm hắn mất hứng một lần nữa.

Cuối cùng thì buổi dạ vũ cũng tàn, Hải rủ tôi đi ăn khuya nhưng tôi viện cớ buồn ngủ để từ chối hắn, khi xe ngừng trước cửa nhà tôi, thật bất ngờ, Hải ôm chặt lấy tôi, hắn nói, anh yêu em và anh biết hình như em cũng đã yêu anh, đừng làm khó nhau nữa … Quả thật tôi đoán không sai, thái độ của tôi lúc nãy khi ngỡ rằng đang ở trong vòng tay của Văn đã làm cho hắn hiểu lầm, không thấy tôi có phản ứng, Hải lại cúi xuống định hôn tôi, không thể để cho hắn tiếp tục hiểu lầm như thế này, tôi đẩy hắn ra, nói một cách cứng rắn :
-Anh hiểu lầm rồi, Dung không yêu anh, hay nói cho đúng hơn, Dung chưa sẵn sàng để tiếp nhận tình yêu của anh, nếu Dung đã có thái độ gì khiến cho anh hiểu lầm thì Dung thành thật xin lỗi anh, Dung không cố tình … thôi anh về ngủ đi, mai thức dậy sẽ hết chuyện …
Tôi mở cửa xe bước xuống, không muốn để ý đến thái độ giận dỗi của hắn, tôi tự nhủ lòng, sẽ không bao giờ nhận lời đi chơi kiểu này nữa, tất cả cũng tại Văn mà ra, sao tôi lại nhớ chàng quay quắt như thế này. Hơn lúc nào hết, tôi thật muốn được ở trong vòng tay của Văn, được chàng hôn và hôn lại chàng.
Tôi nghĩ có lẽ cảm giác tôi đã trở về cho nên tôi nỗi nhớ Văn mới về day dứt tim tôi, nhưng tất cả đã quá muộn màng, người yêu cũ của chàng chắc cũng sắp sang, tôi đã thật sự mất Văn rồi, nước mắt tôi tràn ra không kềm chế được, đôi mắt bị lệ che mờ cho nên mãi tôi cũng không cho được chiếc chìa khoá vào ổ khoá để mở cửa, một giọng nói quen thuộc bổng cất lên đàng sau tôi :
-Có cần anh mở cửa giúp không?
Tôi quay lại, mở to đôi mắt đầy lệ nhìn Văn, phải, chính là Văn đang đứng sau lưng tôi, tôi hỏi giọng run rẩy :
-Anh làm gì ở đây giờ này?
Giọng Văn nghe sao thật tình tứ, ánh mắt chàng thăm thẳm trong bóng đêm :
-Anh chờ em … anh muốn là người đầu tiên tặng hoa cho em trong lễ Tình Nhân, bây giờ đã quá nửa đêm, đã qua ngày mười bốn, anh là người đầu tiên, đúng không?
Bây giờ tôi mới nhìn thấy bó hoa trong tay chàng, nước mắt tôi tiếp tục rơi xuống, vì tủi thân, vì cảm động, và vì vui mừng. Tôi đang nhớ Văn thế này, chàng chợt xuất hiện như một phép lạ, làm sao tôi không vui được. Văn đưa bó hoa vào tay tôi, chàng cầm lấy xâu chìa khóa, mở cửa, bàn tay chàng âu yếm dìu nhẹ ngang eo tôi bước lên cầu thang, cảm giác của tôi bây giờ giống hệt như những ngày đầu tiên mới quen Văn, được chàng ôm. Lên đến nhà, Văn mở khóa đẩy cửa bước vào nhà, chàng nói nhỏ :
-Cho anh ngồi lại chút nghe …
Tôi khẽ gật đầu, nói nhỏ nhẹ :
-Anh chờ em một chút …

Rồi tôi bước vào bếp tìm cái bình hoa để cắm bó hoa hồng của chàng vào, tôi đếm được hai mươi sáu bông hồng, tôi chớp mắt cảm động, chúng tôi đã trải qua hai mươi sáu cái lễ Tình Nhân bên nhau, Văn vẫn còn nhớ, chàng đâu đến nỗi vô tình. Tôi đem bình hoa ra đặt lên chiếc bàn nhỏ trong phòng khách, quay lại nhìn Văn, ánh mắt chàng làm tôi xao xuyến, cả người tôi bừng bừng như lên cơn sốt, tôi biết, cảm giác của tôi thật sự đã trở về, chỉ mới với ánh mắt nhìn của chàng thôi đã khiến tôi run rẩy như thế này, nếu được chàng ôm vào lòng không biết tôi sẽ ra sao?

Trong một thoáng, tôi thật muốn ngã đại vào lòng Văn để được chàng âu yếm, nhưng khi nghĩ đến việc chàng bảo lãnh người cũ của chàng, tôi dừng lại, dù cho tôi có tìm lại được cảm giác thì sao, tiếp tục trở lại với Văn sẽ đi vào cái vòng lẩn quẩn ba người, cái thứ tình cảm tay ba đã làm cho tôi khổ sở suốt hơn hai mươi mấy năm nay. Khẽ cúi mặt, lẫn trốn ánh mắt say đắm và tình tứ của Văn, tôi nói nhỏ :
-Anh chờ em đi thay đồ, mùi thuốc lá trên người khó chịu quá …
Tôi vào phòng tắm, mở cái vòi sen hơi lạnh tưới vào người cho tỉnh táo lại, tôi biết, nếu muốn dứt khoát với Văn thì không nên ngã vào lòng chàng lúc này, Văn vẫn không thay đổi, chàng vẫn chưa dứt khoát trong tình cảm như chàng đã nói với tôi, quả tim chàng vẫn có nhiều ngăn, đang lo bảo lãnh người cũ qua đây trong khi vẫn đến gặp tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt yêu thương như vậy.
Tôi bước ra khỏi vòi sen, với lấy cái khăn lau khô người, tôi nhìn mình trong gương, tôi biết mình vẫn còn rất hấp dẫn ở cái tuổi bốn mươi của mình. Tại sao tôi lại phải chịu thua một người ở rất xa, dù gì tôi cũng là vợ chính thức của Văn, đã sanh cho chàng hai đứa con, và tôi vẫn còn yêu chàng tha thiết, tại sao tôi phải bỏ cuộc, tại sao tôi phải từ chối và trốn chạy hạnh phúc của mình?

Khoác vào người cái áo ngủ bằng tơ, tôi quyết định phải dành Văn trở lại từ tay người đàn bà kia, ngày xưa tôi là kẻ đến sau, là người có lỗi, nhưng bây giờ, người có lỗi phải là cô ta, bởi vì cô ta đã phá hoại hạnh phúc của gia đình tôi, đã quyến rủ, dụ dỗ chồng tôi. Tôi nhìn mình lần chót trong gương, cái áo ngủ có lẽ hơi mỏng, thân thể tôi sau một năm không được yêu thương đang căng đầy chờ đợi.

Tôi biết Văn rất thích nhìn tôi trong những chiếc áo ngủ nửa kín nửa hở như thế này, đã một năm rồi chàng không được nhìn thấy tôi mặc áo ngủ, nghĩ đến mình đang đóng vai một người đàn bà lẳng lơ, khêu gợi, mời mọc, quyến rủ, dụ dỗ đàn ông làm tôi ngượng, nhưng tôi lắc đầu, dù gì Văn cũng là chồng của tôi, tôi không có lỗi khi quyến rủ chồng mình, ý nghĩ này làm tôi yên tâm bước ra phòng khách gặp Văn.

Văn ngước mắt nhìn tôi, đúng như tôi đoán, chàng có vẻ cảm động khi nhìn thấy tôi xuất hiện trong chiếc áo ngủ mỏng manh, ánh mắt tham lam của Văn làm cả người tôi rờn rợn, không ngờ đã làm vợ chồng hai mươi năm mà tôi vẫn còn nhiều cảm giác khi bị chàng nhìn như vậy. Có lẽ khoảng thời gian một năm không gần nhau đã gián tiếp tạo nên sự kích thích giữa chúng tôi, kẻ đi chinh phục và người bị chinh phục.

Tôi ngồi xuống bên cạnh Văn trên chiếc ghế dài, điều này cũng không giống bình thường, từ một năm nay, tôi luôn ngồi trên chiếc ghế bên cạnh chứ không khi nào ngồi chung ghế với Văn, tôi nhìn chàng, Văn vẫn đang nhìn tôi không rời, ánh mắt chàng là cả một trời đắm say và ham muốn, tôi có cảm tưởng mình đang bị ngộp trong ánh nhìn của chàng, và tôi nghe giọng mình nũng nịu :
-Em lạ lắm sao mà nhìn dữ vậy?
Văn chớp mắt :
-Chẳng những lạ mà hình như không phải là em, có phải em là nguời đã từng là vợ anh hai mươi năm nay không?
Tôi lắc đầu :
-Không phải, vợ anh thì phải ở chung với anh chứ sao lại sống cô đơn một mình như thế này?

Văn ôm choàng lấy tôi, hai cánh tay mạnh mẽ của chàng xiết chặt tôi vào lòng. Tôi nép vào ngực Văn, vòng tay ôm ngang lưng chàng, cảm giác đã có lại chàng làm tôi ngây ngất, tôi khép nhẹ mắt, cảm thấy thật bình yên trong vòng tay Văn. Mấy phút trôi qua, Văn cúi nhìn tôi, tôi rời ngực chàng ngước mắt nhìn, ánh mắt Văn chan chứa yêu thương, chàng cúi xuống.

Tôi hơi hồi hộp, tôi lo sợ cái cơn lạnh lẽo của một năm trước lại trở về ngăn chận cảm giác của tôi, đôi môi của Văn đã kề thật sát môi tôi, người tôi vẫn nóng bừng, môi chàng đã bám chặt lấy môi tôi, cả người tôi như lên cơn sốt, cảm giác lạnh lẽo đã không xuất hiện, chỉ có cảm giác nóng bỏng do nụ hôn của Văn mang lại, tôi bấu chặt lấy cổ chàng trong khi bàn tay tham lam của Văn lần vào dưới cái áo ngủ rộng âu yếm ve vuốt thân thể tôi, tôi rên lên khe khẽ vì cảm giác do chàng mang lại, Văn rời môi tôi, chàng hôn dần xuống dưới, tôi cảm nhận được thân thể mình run rẩy dưới những nụ hôn của chàng, tôi thì thào trong hơi thở đứt quãng :
-Vào phòng đi anh …

Văn bế gọn tôi lên, đi vào phòng, chàng chưa bao giờ vào phòng tôi mà sao có vẻ rành rẽ như thế này nhỉ? Nhưng tôi không có thì giờ để suy nghĩ nhiều, Văn đã đặt tôi xuống giường và phủ lên người tôi bằng chính thân thể rắn chắc của chàng, tôi ôm xiết lấy Văn, chúng tôi yêu nhau thật cuồng nhiệt, cảm giác tìm lại được sau một năm đánh mất hình như dữ dội gấp bao nhiêu lần ngày trước, thân thể tôi như tan rã dưới Văn, và sau khi no say với tình yêu tràn lấp của chàng, tôi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của chồng tôi …

Khi tôi thức dậy thì bên ngoài trời đã sáng, sau cơn yêu đương Văn đang ngủ vùi bên cạnh tôi, tôi nhìn Văn và mọi việc lại trở về làm tôi suy nghĩ, trong lòng tôi vẫn còn cây gai, cây gai này đã làm tôi đau khổ suốt hai mươi năm qua và bây giờ có lẽ sẽ tiếp tục làm tôi đau khổ. Tôi không hiểu tại sao với tình yêu mãnh liệt của tôi mà vẫn không làm Văn quên đi người cũ, bây giờ người ta lại sắp qua, mọi việc lại còn phiền hơn, có lẽ Văn đã làm hôn thú với cô ta rồi cho nên mới làm giấy tờ bảo lãnh được, như vậy người vợ không hợp thức bây giờ lại chính là tôi, tôi mới là người phải rời xa chàng, nước mắt tôi bắt đầu chảy, hạnh phúc của mình sao thật quá bấp bênh.

VN88

Viết một bình luận