VN88 VN88

Vẫn còn là của nhau

Nhưng, cho dù ban ngày tôi có tránh được chàng đi nữa, thì buổi tối khi lên giường tôi cũng đâu thể tránh Văn, Văn nằm nghiêng, xoay tôi về phía chàng, nhìn vào mắt tôi và hỏi, có chuyện gì, tại sao thái độ của em đối với anh không bình thường, tôi hỏi lại Văn, không bình thường chỗ nào, chàng đáp, em hơi lạnh nhạt, lẽ ra xa nhau cả tháng như vậy, gặp lại em nồng nhiệt lắm mà …

Văn có lý khi đã nhận xét như vậy, chúng tôi tuy lấy nhau đã hai mươi năm nhưng lúc nào cũng rất nhiệt tình, có lẽ do bản tánh của tôi không thích che đậy và màu mè, thường ngày lúc không có mặt con chúng tôi vẫn thường ôm nhau, âu yếm nhau ở bất cứ nơi đâu trong nhà chứ không cứ gì trong phòng ngủ, vài phút thôi, nhưng đã đủ để bộc lộ tình cảm đối với nhau, huống chi sau khi xa nhau một thời gian dài như thế này, khi chàng trở về, chắc chắn rằng tôi đã lén ôm chàng và hôn chàng bao nhiêu lần từ chiều đến giờ rồi chứ đâu có cố tình lẫn tránh Văn như vậy.

Thấy tôi không trả lời, Văn chồm qua vừa hôn tôi vừa nói, anh nhớ em quá, em không nhớ anh sao, lúc đó, quả thật tôi muốn đẩy Văn ra, tôi chẳng những ghê sợ vòng tay của chàng mà tôi còn ghê sợ cả đôi môi của chàng đang chực hôn lên môi tôi, cảm giác dơ bẩn như khi phải uống vào một cái ly mà tôi biết là không mấy sạch làm tôi lợm giọng, nhưng tôi không thể đẩy Văn ra cho nên chàng đã áp môi vào môi tôi. Một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng, lan tỏa khắp người, khiến thân thể tôi như đông cứng lại và tôi cảm thấy lạnh, không phải cái lạnh bên ngoài khi trời lạnh, mà là một cái lạnh bên trong, cái lạnh làm cho tôi mất hết cảm giác, đôi môi Văn như đang hôn lên một tảng băng.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi biết được cảm giác này, tôi cũng không hiểu tại sao, có lẽ do tâm lý khi nghĩ đến những gì Văn đã làm khi ở bên người đàn bà khác, những tấm hình quái ác kia cứ lởn vởn trong đầu tôi và tôi biết, sẽ không bao giờ tôi còn tìm lại được cảm giác bên Văn khi được chàng âu yếm nữa. Văn lay người tôi, giọng chàng có vẻ ngạc nhiên và hơi hốt hoảng, em làm sao vậy, sao lại lạnh ngắt như thế này, đã có chuyện gì xảy ra?

Tôi không trả lời Văn mà lẳng lặng ngồi dậy, bật sáng cái đèn ở đầu giường, nghiêng người mở hộc tủ của cái bàn ngủ bên cạnh, lấy ra cái phong bì có đựng xấp hình, nhẹ nhàng đưa cho Văn. Văn mở to mắt nhìn tôi, rồi nhìn cái phong bì, chàng cũng ngồi dậy trên giường, khẽ rút xấp hình ra. Tôi nhìn Văn chờ xem phản ứng của chàng, tôi thật mong Văn phủ nhận những gì xảy ra trong những tấm hình đó. Tôi thấy Văn mở to mắt nhìn những tấm hình, chàng lật nhanh hết xấp hình và ngẩng lên nhìn tôi, trong ánh mắt Văn lúc đó, tôi chỉ nhìn thấy một sự ngạc nhiên tột độ chứ không có gì khác cả, không có sợ hãi cũng không có hối hận.

Văn hỏi tôi, em cho người theo dõi anh? Nghe Văn hỏi, tôi hoàn toàn thất vọng, Văn hỏi như vậy có nghĩa xấp hình này là sự thật, mọi việc đã có xảy ra, tim tôi thật lạnh, thế là hết, niềm hy vọng mỏng manh của tôi đã tan theo mây khói, tôi cười nhạt, em cũng muốn lắm chứ, nhưng rất tiếc em không có khả năng, em đâu quen biết ai ở Việt Nam để nhờ làm việc này, vậy mà anh thấy không, nó vẫn đến tay em, đó thật là ý trời …

Văn không nhìn tôi, chàng đang xem xét cái phong bì, tôi thấy chàng nhíu mày nhìn sững vào nét chữ ghi trên bì thư, thái độ của Văn cho tôi biết chàng đã biết ai là người gửi xấp hình qua cho tôi. Văn ngước nhìn tôi, trong ánh mắt chàng bây giờ tôi mới thấy hiện ra vẻ đau khổ, hình như có lẫn một chút hối hận và tuyệt vọng nữa. Tôi ngồi yên nhìn Văn với thái độ bình thản, nếu không muốn nói là hơi lạnh nhạt, tôi cũng không ngờ mình có thể thản nhiên như vậy, không khóc lóc và cũng không thốt lời giận dữ với chàng.

Văn vẫn nhìn tôi, ánh mắt chàng bây giờ là một ánh mắt hoàn toàn thất vọng, tôi biết Văn vẫn còn nhớ những lời nói của tôi trước khi chàng đi, thái độ của tôi đã cho Văn biết là chàng không còn gì để nói với tôi nữa cả, tôi cũng vậy, tất cả đã quá rõ ràng. Văn nuốt nước bọt một cách khó khăn, cuối cùng chàng cũng lên tiếng, phá tan sự yên lặng giữa chúng tôi, giọng chàng có vẻ hối hận, Văn nói, anh biết, bây giờ anh có nói gì đi nữa em cũng sẽ không tin, bởi vì bằng chứng đã quá rõ ràng, nhưng anh xin em, có những việc không thể chỉ nhìn bề ngoài, chờ ngày mai khi em bình tĩnh trở lại, anh sẽ giải thích tất cả với em, bây giờ khuya rồi, em ngủ đi, ngày mai chúng ta nói chuyện.

Văn xuống giường, mở cửa ra khỏi phòng, một lát sau chàng đem vào cho tôi một viên thuốc ngủ mà tôi vẫn hay dùng khi khó ngủ và một ly nước lọc, tôi lằng lặng đỡ ly nước trên tay Văn, uống viên thuốc, đặt nhẹ cái ly trên bàn ngủ rồi nằm xuống, nhắm mắt lại, kéo mền đắp ngang người. Từ đầu đến cuối, tôi chỉ nói với Văn vài câu thật nhẹ nhàng, vậy mà bây giờ tôi cảm thấy mỏi mệt như vừa trải qua một cuộc chiến đấu quyết liệt một mất một còn.

Tôi không biết ngày mai Văn còn có gì để giải thích với tôi khi mọi việc đã quá rõ ràng như vậy, điều mà Văn có thể làm, theo tôi nghĩ chỉ là xin tôi tha thứ cho chàng, và việc này thì cả Văn lẫn tôi đều biết sẽ không bao giờ được, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho Văn, trước khi chàng làm lỗi tôi đã nói như vậy và bây giờ tôi vẫn nghĩ như vậy, sau đó tôi thiếp vào giấc ngủ mệt mỏi của thuốc …

Hôm sau là thứ Bẩy, buổi sáng, Văn dậy sớm chở Vinh và Vy đi chơi badminton như thường lệ, tôi cũng thức dậy và cảm thấy đầu mình thật nặng, có lẽ ảnh hưởng của viên thuốc ngủ tối qua. Tôi ra nhà bếp pha cà phê và làm thức ăn sáng, Văn về đến, chúng tôi cùng ăn sáng, vừa ăn Văn vừa nhìn tôi, có lẽ chàng muốn biết tôi đang nghĩ gì. Tôi không nhìn Văn, từ hôm nhận được xấp hình đến nay tôi vẫn suy nghĩ xem tôi phải làm gì, hôm trước tôi nói sẽ không tha thứ cho Văn, nhưng vẫn chưa nghĩ đến mình sẽ làm gì nếu Văn phản bội mình.

Nhưng hôm nay tôi bắt buộc phải nghĩ đến rồi, có lẽ tôi phải xa Văn, tôi không thể sống chung nhà và ngủ chung giường với chàng khi mà tôi ghê sợ chàng như vậy. Nghĩ đến cảm giác lúc Văn ôm và hôn tôi, tôi chợt rùng mình, nhưng khi nghĩ đến hai đứa con, tôi lại không nỡ lòng, bé Vy vẫn còn nhỏ quá, chúng đã quen sống trong hạnh phúc gia đình từ nhỏ, bây giờ cha mẹ phải xa nhau, liệu chúng có thể hiểu không, và sẽ có buồn không? Văn đã nhìn thấy tôi rùng mình, chàng hỏi, em lạnh hở, tôi lắc đầu đáp, không phải, nhưng vẫn không nhìn Văn. Ăn xong, Văn kéo tôi ra phòng khách, bảo tôi ngồi xuống sofa rồi ngồi xuống cạnh tôi, bằng một giọng buồn, Văn hỏi tôi :
-Em có thắc mắc tại sao xấp hình lại dừng lại ở đó, không có phần sau không?

Tôi quay lại nhìn Văn, hơi ngạc nhiên tại sao chàng lại hỏi tôi như vậy, chẳng lẽ Văn còn muốn tôi thấy luôn những tấm hình sau à? Những tấm hình mà không cần tưởng tượng tôi cũng biết là nóng bỏng đến độ nào, hai mươi mấy năm sau mới gặp lại nhau, sao lại không nóng bỏng được, nước mắt tôi dâng lên mi và tràn ra má, lần đầu tiên tôi khóc trước mặt Văn từ sau khi chuyện này bị phơi bày ra. Văn giơ tay định ôm lấy tôi, tôi nhích ra xa, tránh vòng ôm của chàng, tôi nói trong nỗi nghẹn ngào :
-Đừng đụng đến người em, em không chịu nổi, tay đã ôm người khác rồi, đừng ôm em …
Văn khổ sở ôm lấy đầu :
-Anh thật hối hận lúc trước đã không nghe lời em đừng về Việt Nam, bây giờ phải làm sao cho em tin là ngoài những tấm hình đó, anh đã không làm đìều gì khác có lỗi với em cả, họ không gửi qua cho em những tấm hình sau là vì vốn không có những tấm hình đó, anh đã kịp thời dừng lại, và chỉ có như vậy thôi …

Tôi úp mặt vào hai bàn tay, nước mắt vẫn chảy dài :
-Cứ cho là em tin anh đi, nhưng những tấm hình đó cũng đủ giết chết cảm giác của em rồi, đâu cần phải những thứ gì dữ dội hơn …

Thật bất ngờ, Văn chồm qua ôm xiết tôi vào lòng chàng, mặc cho tôi phản đối, Văn dùng sức mạnh gỡ hai bàn tay tôi đang che mặt và hôn tôi. Tôi quay mặt cố tránh vòng môi của Văn nhưng không được, chàng hôn tôi thật mạnh bạo, tôi biết, Văn cố tình kích thích tôi, chàng cố gắng đánh thức cảm giác của tôi, nhưng tất cả đều vô ích, cũng giống như đêm hôm qua, cảm giác lạnh lẽo từ bên trong đã kéo về và tôi trơ ra như một tảng băng dưới những nụ hôn nóng bỏng của Văn. Văn buông tôi ra, ánh mắt chàng nhìn tôi đầy đau khổ, chàng nói :
-Chẳng lẽ em đã thật sự mất hết cảm giác rồi sao?
Tôi ngồi thẳng dậy, nói một cách chịu đựng :
-Bởi vậy anh đừng cố gắng nữa, vô ích thôi, nó chỉ làm em sợ anh hơn …
Văn nhìn tôi :
-Nhưng có thật sự là em tin anh không? Có lẽ em không tin đâu, nhưng anh vẫn phải nói, hôm đó anh vào khách sạn quả thật là anh đã không kềm chế được tình cảm của mình với người xưa, sau hai mươi mấy năm gặp lại, cô ta đã ly dị và hình như vẫn còn rất yêu anh, còn anh thì cũng không hiểu được lòng mình có phải vẫn còn yêu cô ấy hay không, anh là đàn ông, và em cũng biết rằng, đàn ông nào cũng thích của lạ, huống hồ gì cô ta lại là người tình cũ của anh, là mối tình không trọn vẹn mà anh vẫn thường ray rứt mỗi khi nhớ lại. Nhưng đến khi vào trong phòng, ôm và hôn cô ấy thì anh mới biết rằng tình cảm của anh dành cho cô ấy không còn là tình yêu, hoặc có thể là tình yêu nhưng là một thứ tình yêu không đủ mạnh bằng tình yêu anh dành cho em. Sống với em hai mươi năm, anh đã yêu em nhiều hơn anh tưởng, khi ôm người khác, điều này càng rõ ràng hơn, và như vậy cho nên anh dừng lại, anh đã nói thẳng với cô ta rằng anh không thể làm lỗi với vợ anh, bởi vì bây giờ anh mới biết anh chỉ yêu vợ, tình cảm của anh với cô ấy nếu có, chắc chỉ là dư âm của một cuộc tình đẹp, hoặc là nỗi tiếc nuối với những gì không thể tới tay, và anh chia tay với cô ấy không hẹn ngày gặp lại. Có lẽ vì vậy, cô ta muốn trả thù cho nên đã cố tình gửi xấp hình cho em xem, anh cũng không ngờ cô ta lại cho người đi theo để chụp hình trong khách sạn, có lẽ cô ta sợ sau này anh chối là đã có quan hệ với cô ta, cũng may là anh dừng lại đúng lúc, không ngờ con người lại có thể thay đổi một cách đáng buồn như vậy, ngày xưa cô ta rất hiền lành, vậy mà …

Tôi không biết có nên tin những gì Văn đã nói hay không, nhưng dẫu cho có tin thì cũng chẳng giúp ích được gì cho chúng tôi, vì đối với tôi tất cả đã hết, chỉ cần Văn ôm và hôn một người khác như vậy cũng đã đủ giết chết cảm giác của tôi đối với chàng rồi. Tôi không hiểu có phải tôi không giống mọi người hay không, tôi biết có những người đàn bà, chồng ra ngoài ăn chơi, mèo mỡ, nhân tình, thậm chí còn nuôi luôn vợ bé, vậy mà khi trở về người vợ vẫn sẵn sàng tha thứ, coi như không có chuyện gì xảy ra. Còn tôi, cùng lắm Văn chỉ ôm và hôn người khác một chút thôi, huống chi Văn đã nói là nhờ như vậy chàng mới biết là yêu tôi hơn, vậy mà tôi vẫn không thể tha thứ cho chàng sao?

Lúc trước khi quen tôi, Văn cũng đã từng yêu thương và ôm ấp cô ta vậy, tại sao tôi không ghen mà lại sống được với chàng hai mươi năm nay? Tôi chịu, không thể phân tích nổi lòng mình, cảm giác là một thứ gì mà tôi không có khả năng kiểm soát được, cái cảm giác lạnh lẽo kéo về đâu phải do tôi muốn thì làm sao tôi có thể ngăn chận được nó? Văn thấy tôi không nói gì lại choàng tay qua vai tôi, kéo tôi tựa vào lòng chàng, tôi không phản đối, nhưng tôi vẫn không có cảm giác ngây ngất như ngày xưa được chàng ôm, Văn thì thầm :
-Em có tin là bây giờ anh chỉ yêu một mình em thôi không? Anh biết, từ bao nhiêu năm nay, em đã không hoàn toàn tin tưởng vào tình yêu của anh, em vẫn nghi ngờ là anh còn yêu người cũ, nhưng hôm nay, anh phải thành thật mà nói rằng, có lẽ đã từ lâu, anh chỉ yêu một mình em thôi, tất cả những thứ tình cảm khác chỉ là ảo giác, là tưởng tượng, chẳng lẽ khi đã biết rõ tình cảm của mình, anh lại không còn cơ hội để yêu em nữa sao?
Tôi khẽ đẩy Văn ra, ngồi thẳng người dậy :
-Em tin anh, nhưng vô ích thôi, tình yêu của anh bây giờ chẳng giúp ích được gì cho em cả, cảm giác của em đã chết thật rồi …
Cuộc sống của chúng tôi sau đó thật gượng gạo bên nhau, cứ cách vài ngày, Văn lại cố gắng tìm dịp để thử cảm giác của tôi, nhưng tất cả đều như cũ, tôi vẫn lạnh ngắt bên cạnh chàng. Hơn ai hết, tôi biết rõ là mình còn yêu Văn, chỉ có điều là mỗi khi chàng đụng vào người tôi thì tôi như một người lãnh cảm, không có một chút cảm giác, dù rằng tôi đã có cố gắng hưởng ứng những hành động yêu đương của chàng. Văn có vẻ chán nản và thất vọng nhưng không biết làm sao.

Một tháng sau, tôi đặt thẳng vấn đề với Văn, tôi muốn chúng tôi tạm thời sống xa nhau, tôi không muốn để những cảm giác kia giết lần mòn tình yêu của tôi dành cho chàng, tôi nghĩ có thể khi xa nhau, nỗi nhớ sẽ làm cảm giác tôi trở về. Văn đau khổ hỏi tôi không còn cách nào khác hay sao, còn hai đứa con thì sao, tôi chảy nước mắt đáp, có lẽ cho bé Vy theo sống với em, còn Vinh thì ở lại với anh, em sẽ ra mướn một căn nhà nhỏ cho hai mẹ con.

Văn bảo tôi ở lại căn nhà lớn, để chàng dọn ra nhưng tôi không chịu, tôi không đủ sức trả tiền nhà một mình, vả lại, tôi không muốn sống trong căn nhà đầy ắp kỷ niệm đó. Khi tôi nói đìều này với Vinh và Vy, chúng nó đều bị shock, Vy đã khóc oà trong khi Vinh thì rơm rớm nước mắt. Tôi cũng đau khổ không kém chúng, nhưng tôi quả không còn lựa chọn nào khác hơn, thái độ của Văn cũng rất tội nghiệp, chàng vừa đau khổ, vừa hối hận, vừa có vẻ xấu hổ với hai đứa con, dù rằng tôi không kể cho chúng nó nghe những việc Văn đã làm, tôi chỉ nói giữa chúng tôi có một số bất đồng nên tạm thời phải sống riêng.

Tôi cũng không hiểu mình có hoàn toàn tin những lời Văn nói hay không, có thể chàng sợ tôi giận thêm nên gạt tôi chăng? Trước khi dọn đi, tôi nói với Văn nửa thật nửa đùa, em và anh lấy nhau không có hôn thú, bây giờ em dọn ra khỏi nhà thì coi như anh hoàn toàn tự do, anh có thể về làm hôn thú và bảo lãnh người ta qua được rồi, em không có quyền ngăn cản anh … Văn đã bóp vai tôi đau điếng và nhìn tôi với ánh mắt đau khổ, thì ra em vẫn không tin anh.

Thấm thoát mà tôi ra sống riêng cũng đã được nửa năm, đúng như tôi nghĩ, tôi nhớ Văn vô cùng dù rằng tôi gặp mặt chàng gần như mỗi tuần, có khi hai ba lần một tuần. Không biết có phải cố ý hay không, nhưng Văn vẫn thường viện lý do này nọ để đến nhà tôi, có khi chàng ngồi đến thật khuya mới về.

Từ ngày ra sống riêng, tôi đã cố tình đối xử với Văn thật lạnh nhạt, tôi cũng không hiểu tại sao, có lẽ tôi muốn trả thù những đau khổ chàng đã gây ra cho tôi. Tình yêu của tôi dành cho chàng vẫn được tôi che dấu thật kỹ, trước mặt Văn tôi như một người bạn hơn là một người vợ. Vô tình, tôi đã tạo ra một khoảng cách khá rõ rệt giữa tôi và Văn, không bao giờ tôi ngồi riêng rẽ với chàng, cũng không bao giờ tôi cho Văn cơ hội để thử lại cảm giác của tôi dù đôi khi tôi cũng rất muốn biết.

Văn có vẻ buồn với thái độ của tôi nhưng chàng đã không nói gì, đúng hơn Văn cũng chẳng có cơ hội để nói, chàng chỉ nhìn tôi, ánh mắt của chàng nhiều khi khiến tôi não lòng, tôi thật muốn ngã vào lòng chàng, cho Văn ôm và hôn xem cảm giác đã trở về hay chưa, nhưng vì tự ái tôi đã không làm như vậy.

Mùa Đông lại đến, tình cảm giữa chúng tôi càng ngày càng trở nên lạnh lẽo giống như khí hậu của Canada, tôi biết, nếu không kịp thời hàn gắn và cứu vãn, tất cả sẽ chấm dứt, nhưng tôi không biết phải làm cách nào, dạo gần đây hình như Văn cũng đã thay đổi, số lần chàng đến nhà tôi đã thưa thớt dần, khi nhìn tôi, ánh mắt chàng cũng trở nên xa vắng. Tôi nghĩ có lẽ Văn đang tính toán một chuyện gì đó và tôi cố gắng điều tra.

Giáng Sinh đã qua, tháng Giêng cũng sắp hết, đã gần một năm kể từ khi chúng tôi sống riêng. Một buổi sáng, từ nơi làm việc, tôi gọi về nhà để nói chuyện với Vinh, tôi biết Văn đã đi làm, tôi muốn điều tra chàng qua Vinh, tôi giả vờ bảo Vinh vào phòng Văn xem có thư gì của tôi gửi về đó không, Vinh lục lạo một lúc rồi nói, không có thư nào của mẹ hết, chỉ có mấy cái thư của Immigration Canada gửi cho ba thôi.

VN88

Viết một bình luận