Truyện ngắn vẫn còn là của nhau do Truyendammy.vip sưu tầm đọc truyện ngắn vẫn còn là của nhau.
Xem truyện ngắn: Vẫn còn là của nhau
Tác giả: Phạm Lệ An
Tôi run rẩy ngồi xuống giường, xấp hình trong tay rơi vung vãi xuống nệm, khẽ đưa hai bàn tay lên ôm lấy mặt, tôi thật không muốn tin vào những gì mình vừa nhìn thấy trong xấp hình. Ai đó gửi xấp hình cho tôi, đã cố tình sắp xếp theo thứ tự như một cuốn film, đầu tiên là tấm hình Văn ôm một người đàn bà bước vào khách sạn, tiếp theo là họ đứng trước quầy tiếp tân để lấy chìa khóa nhận phòng, rồi họ đứng trước cửa phòng ngủ chờ Văn mở cửa để vào phòng, sau cùng là những tấm hình hai người ôm nhau hôn trong phòng, đứng có, ngồi có, và cả nằm cũng có. Và cuốn film dừng lại ở đó, có lẽ ai đó cũng còn một chút ít nhân đạo, sợ rằng nếu gửi tiếp những tấm hình sau sẽ có thể làm cho tôi đứng tim tắt thở, cho nên họ dừng lại … để cho tôi tự hiểu ngầm.
Tôi ngã nhẹ lưng nằm xuống, cố gắng giữ hơi thở cho thật đều trở lại, cố trấn tỉnh lại con tim đang run rẩy vì bàng hoàng của mình, nước mắt bắt đầu trào ra, nỗi lo sợ của tôi đã trở thành sự thật, Văn đã phản bội tôi, chàng đã nỡ lòng vứt bỏ hai mươi năm tình nghĩa vợ chồng với tôi để ôm một người đàn bà khác. Người đàn bà trong hình tôi không nhìn thấy rõ mặt lắm, nhưng hình như cũng không còn trẻ, như vậy thì chắc chắn là không phải những cô gái trẻ chuyên môn làm tiền, vậy thì bà ta là ai, ai đã khiến cho Văn trong một thời gian ngắn mà lại đi đến thân mật đến nỗi đưa nhau vào khách sạn như vậy? Chỉ có một người có khả năng đó, đó là người tình cũ của Văn cách đây hai mươi mấy năm …
Tôi và Văn gặp nhau, yêu nhau và lấy nhau tại thành phố này, nơi chúng tôi đã được nhận để đến định cư. Chúng tôi yêu nhau năm năm rồi đi đến hôn nhân, đối với tôi, Văn là mối tình đầu, cho nên lấy được chàng tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc, bởi vì yêu và lấy được người mình yêu là một điều sung sướng nhất trên đời. Nhưng đối với Văn, tôi lại không phải là người đầu tiên mà chàng yêu, Văn không hề dấu giếm tôi điều này, ngay từ khi mới quen nhau, Văn đã cho tôi biết chàng có người yêu còn để lại Việt Nam và vẫn còn giữ liên lạc.
Tính tôi từ nhỏ đã rất dứt khoát, tôi không bao giờ muốn làm kẻ thứ ba xen vào phá hoại hạnh phúc của người khác, vậy mà không hiểu sao khi nghe Văn nói như vậy tôi lại không cắt đứt quan hệ với chàng từ khi mới quen, để cho đến khi tôi quyết định chấm dứt thì đã muộn rồi, tôi đã lún quá sâu vào tình yêu với Văn. Không hiểu có phải đúng thật như người ta đã nói là trái tim đàn ông có rất nhiều ngăn hay không, Văn một mặt vẫn liên lạc với người yêu cũ, mặt khác thì lại tỏ tình với tôi, và một điều thật trớ trêu là tôi biết rõ như vậy lại không đủ khả năng từ chối tình yêu của chàng, có lẽ con tim thật có lý lẽ riêng của nó và lý trí của tôi thì lại không đủ mạnh để ngăn cản con tim.
Tôi đã đắm chìm trong tình yêu đau khổ như vậy trong ba năm, trong ba năm đó, không biết đã bao nhiêu lần tôi muốn chia tay với Văn, nhưng rồi vẫn không được, không thể nói là Văn không yêu tôi, nhưng có lẽ Văn cần tôi hơn là yêu tôi, chàng cần tôi là vì những năm đầu tiên sang định cư, tâm trạng ai cũng bơ vơ và lạc lõng, phải nương tựa lẫn nhau mà sống, chàng cần tôi cũng như cần một chỗ dựa tinh thần, trong khi chàng vẫn yêu người cũ của chàng hơn.
Thế rồi người yêu cũ của Văn báo tin nàng đi lấy chồng, tôi không biết có phải Văn thật khéo léo che đậy tình cảm của chàng hay không, nhưng ngày nhận được tin, tôi thấy Văn không buồn lắm mà có vẻ nhẹ nhàng, Văn nói với tôi là tình yêu của chàng với người cũ là một tình yêu không có lối thoát, cô ta làm như vậy là một cách giải quyết tốt nhất cho hai bên và chàng không buồn lắm, vì sau ba năm bên tôi, hình như chàng đã yêu tôi hơn yêu người ta rồi.
Tôi nghe, nhưng không tin và cũng chẳng vui mừng, có điều tôi cũng chẳng thể làm gì khác hơn được, vì trong tình cảm, tôi quả thật quá yếu đuối. Thời gian năm năm yêu Văn là thời gian mà tôi tự ghét mình nhất, tôi cảm thấy mình vừa yếu đuối, vừa hèn hạ. Yếu đuối là vì không đủ can đảm để xa Văn khi biết mình là kẻ thứ ba, và hèn hạ là vì đã may mắn hơn người cũ của Văn là được định cư ở nước ngoài lại nỡ lòng cướp đi người yêu của cô ta.
Hai năm sau, chúng tôi đám cưới, tôi cũng không hiểu rõ lắm tâm trạng của mình lúc đó, có lẽ tôi không vui lắm với đám cưới của mình, bởi vì trong lòng tôi, hạnh phúc nếu có thì thật là gượng gạo của một người khác đã nhường cho tôi, và Văn, tôi nghĩ chàng lấy tôi là vì đến lúc phải lấy vợ chứ tôi cũng không tin tưởng lắm vào tình yêu của chàng, vả lại, người ta thường nói, chỉ có những gì không tới tay mới được trân quí và không thể quên được, có lẽ trong lòng Văn vẫn còn yêu người cũ của chàng và vẫn không thể nào quên được người ta. Đồng ý đám cưới với Văn, đối với tôi là một việc làm khá mạo hiểm, bởi vì tôi biết, trong tình cảm, tôi là một người rất ích kỷ, tôi không muốn chồng tôi sống bên tôi mà tư tưởng lại nghĩ đến một người khác. Ngay cả những ngày gần đám cưới, tôi cũng vẫn còn muốn bỏ cuộc, nếu không vì gia đình, không vì mặt mũi, có lẽ tôi đã trốn chạy, không lấy Văn.
Một năm sau, Vinh, con trai của chúng tôi ra đời, lúc này là lúc Việt Nam đã thay đổi chính sách, Việt kiều bắt đầu có thể thoải mái trở về Việt Nam, tôi để ý thấy Văn thường hay trầm ngâm và có vẻ dao động nhiều khi có dịp đưa người quen ra phi trường để về Việt Nam, quả tim nhạy cảm của tôi nghĩ ngay rằng có lẽ Văn hối hận đã lấy tôi mà không chờ một năm sau để có thể trở về lấy người yêu cũ của chàng. Tự ái của tôi bị xúc phạm, nhưng tôi phải cố gắng kềm chế mình vì tôi biết rằng tôi không thể làm gì cả, tôi không thể kiểm soát được tư tưởng của Văn, lại càng không thể khống chế tình cảm của chàng, việc tôi có thể làm chỉ là làm sao để chàng cảm thấy hạnh phúc trong đời sống gia đình với tôi, với đứa con trai mới sanh, mong chàng quên đi chuyện cũ.
Tôi biết Văn đã giấu tôi, có một hai lần chàng gửi tiền cho người quen đem về cho người cũ của chàng, không nhiều lắm nhưng vẫn khiến tôi buồn, nhưng tôi cố nghĩ rằng đó thuần túy chỉ là một sự giúp đỡ về vật chất, mong đền bù được một phần nào nỗi đau tinh thần mà Văn và tôi đã gây ra cho người ta. Rồi con tôi lớn dần, nỗi khắc khoải của Văn hình như cũng phai nhạt theo thời gian, một phần cũng vì cuộc sống khó khăn, bây giờ chúng tôi còn phải làm việc để nuôi con, không có nhiều thì giờ để mơ mộng cho chính bản thân mình, tôi cũng vậy và Văn có lẽ cũng vậy.
Bốn năm sau, bé Vy ra đời, gia đình của chúng tôi đã bắt đầu là niềm ao ước của biết bao nhiêu người bạn trẻ chuẩn bị lấy nhau. Từ ngoài nhìn vào, hai vợ chồng tôi đều có việc làm, hai đứa con một trai, một gái ngoan ngoãn, nhà có, xe có, hỏi còn mơ ước nào hơn? Tình cảm vợ chồng dường như cũng ổn định dần, Văn có vẻ ít suy tư hơn lúc trước, chàng có vẻ yêu tôi hơn ngày xưa, tuy không bao giờ Văn thổ lộ, nhưng tôi vẫn cảm nhận được. Tôi thì lúc nào cũng yêu Văn với tình yêu ray rứt của mình, yêu và không chắc là mình được người ta yêu lại, tuy đã có hai đứa con, nhưng tôi vẫn không có được tự tin là Văn đã hoàn toàn thuộc về mình.
Thời gian lặng lẽ trôi, cuộc sống cứ đều đặn tiếp diễn, năm năm, mười năm, mười lăm năm, và chúng tôi vừa ăn mừng kỷ niệm hai mươi năm ngày cưới vào mùa hè vừa qua. Những năm sau này, ngoài tình yêu hình như vẫn chưa trọn vẹn của Văn dành cho tôi, tôi biết giữa tôi và chàng đã nẩy sinh một thứ tình nữa mà người ta thường gọi là tình nghĩa, và như vậy, tôi biết mối quan hệ giữa chúng tôi đã khá vững vàng. Trong hai mươi năm qua, Văn đã là một người chồng khá tốt, khách quan mà nói, chàng là một người chồng và một người cha hoàn toàn.
Chúng tôi đã hòa hợp một cách tốt đẹp, trên tất cả mọi phương diện, ngoại trừ một điểm bất đồng duy nhất không thể nào đả thông được, đó là vấn đề trở về hay không trở về Việt Nam du lịch. Tôi không bao giờ có ý nghĩ muốn trở về Việt Nam, dù là để du lịch, có thể mọi người, kể cả Văn, đều cho là tôi mất gốc, có tiền thà đi du lịch ở mấy vùng biển dưới Nam Mỹ còn hơn về Việt Nam làm lợi cho cộng sản. Trong khi đó, mơ ước của Văn là được một lần trở về Việt Nam, tôi không hiểu có phải chàng muốn trở về để tìm lại người xưa hay không, bởi vì tôi biết, người xưa của chàng vẫn ở chỗ cũ, tình trạng gia đình thì có lẽ Văn biết rõ hơn tôi, Văn còn một đứa cháu gái đã có gia đình sống gần chỗ của cố nhân. Tôi biết, chàng vẫn còn nhận được tin tức của cô ta qua đứa cháu này.
Khi tôi hỏi Văn có phải chàng định trở về để tìm lại cô ta hay không, Văn đã cứng rắn phủ nhận, chàng nói, người ta đã có gia đình êm ấm, chàng sẽ không bao giờ làm kẻ phá hoại gia đình người khác, huống chi nếu chàng làm như vậy là cũng tự phá hoại hạnh phúc của chính mình. Văn nói, chàng chỉ muốn trở về để tìm lại kỷ niệm, gặp lại bạn bè thời đi học xem mọi người ra sao, ai còn ai mất. Tôi không tin lắm nhưng cũng không cãi chàng, tôi quyết định thỏa mãn mơ ước cho Văn, để chàng về Việt Nam một lần, và về một mình, tôi không về theo chàng vì tôi không thích về, vả lại, sau hai mươi năm làm vợ chồng, tôi muốn làm thử một trắc nghiệm, để xem tình cảm của Văn dành cho tôi và hai đứa con có đủ sức đánh bật thứ tình cảm không thể đến tay mà chàng vẫn ấp ủ trong lòng từ bao nhiêu năm nay hay không.
Trước ngày Văn lên đường, tôi đã nói với chàng thật rõ ràng là nếu Văn phản bội tôi, dù dưới hình thức nào, khi tôi biết được, thì cũng đừng mong tôi tha thứ. Hơn ai hết, Văn biết tính tôi rất dứt khoát, đã nói là sẽ làm chứ không phải chỉ là hăm dọa. Rồi Văn ra đi, đến hôm nay đã là tuần lễ thứ ba, tuần tới là chàng sẽ trở về thì sáng hôm nay tôi nhận được xấp hình này qua bưu điện, trên phong bì không ghi tên người gửi, nhưng theo con dấu đóng, tôi biết lá thư này được gửi đi từ thành phố nơi Văn tạm trú trong thời gian ở Việt Nam, tức là nhà đứa cháu của chàng, cách không xa nhà cố nhân của Văn là mấy.
Tôi cố gắng bình tĩnh để suy nghĩ xem ai là người có thể gửi những tấm hình này cho tôi, nhưng tôi chịu, không thể đoán được là ai và cũng không biết họ có ý tốt hay ý xấu khi muốn cho tôi xem những tấm hình này, Một ý nghĩ an ủi thoáng qua trong đầu tôi, có thể ai đó ganh ghét muốn phá hoại hạnh phúc của chúng tôi nên đã dùng computer để tạo ra những tấm hình này, mong tôi và Văn bỏ nhau chăng, dù gì đi nữa, tôi cũng phải cố giữ bình tĩnh chờ Văn trở về, vì chỉ có chàng mới có thể cho tôi câu trả lời chính xác được.
Cuối cùng rồi tôi cũng chờ được đến ngày Văn trở về, gặp Văn tôi cố gắng giữ thái độ thật bình thường trước mặt các con, dù gì tôi cũng không muốn hai đứa con biết được việc làm không tốt của Văn, tôi không muốn các con tôi coi thường ba của chúng nó, vả lại, đối với tôi, chúng nó còn quá nhỏ để biết được những việc này. Nhìn vào mắt Văn, tôi thấy chàng vẫn bình thường, không có chút gì là có vẻ hối hận hay mang mặc cảm phạm lỗi.
Buổi chiều, trong nhà bếp, thừa lúc hai đứa con không có mặt, chàng đã ôm ngang người tôi từ phía sau và hỏi nhỏ, nhớ anh không, thông thường chàng vẫn ôm tôi như vậy và tôi đáp lại bằng cách quay người ôm lấy chàng hoặc quay mặt cho Văn hôn nhẹ lên môi, nhưng hôm nay, khi Văn ôm tôi thì cả người tôi như cứng lại, cảm giác vòng tay này đã từng ôm người đàn bà khác làm tôi ghê sợ, cho nên tôi đứng yên không đáp lại cử chỉ âu yếm của Văn và giả vờ rời khỏi vòng tay chàng để làm việc khác. Tuy không nhìn Văn nhưng tôi biết chàng đã nhận ra thái độ khác lạ của tôi, từ đó đến tối, Văn vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi, nhưng tôi đã cố tình lẫn tránh chàng, lẫn tránh không nhìn Văn và lẫn tránh cả những dịp mà Văn có thể gần gủi để ôm tôi.