Nó không biết là mấy giờ, chỉ thấy bóng nắng đã xiên xiên, có lẽ là đã 4 giờ chiều. Chợt xe rẽ vào một con đường gập gềnh hơn rồi dừng hẵn. Thằng mặc đồ lính nhảy xuống. Nó nghe tiếng lao xao rồi tấm bạt sau xe vén lên, một khuôn mặc râu ria đen kịt đến độ nó chỉ thấy hai con mắt trắng dã nhìn vào. Con Thanh sợ quá đang thút thít khóc cũng nín bặt, nép sát hơn vào sau con Phượng. Nó chợt thấy gai ốc trong người nổi cả lên. Tên râu kia nhìn chằm chạp một hồi rồi bỏ bạt xuống. Nó nghe giọng cười hềnh hệt
“Đụ má. Kỳ này thằng thượng tha hồ khoái. Con mẹ cha Vượng tính kỹ thế này la bọn mình chắc có chổ chui. Khặc khặc khặc”
Rồi cũng cái giọng đó tiếp “Tao chuyển hàng mềm, tụi bây liên hệ với thằng Tàu lấy thêm đồ cứng, dám mai mốt bọn nó sục vô chạy đéo kịp là chỉ có mà ăn cức” Tấm màn vén lên, hai thằng lúc nảy nhảy vào bảo “Đứng dậy, lẹ”
Cả bọn chưa kịp chống cự là bọn nó đã xốc nách, kéo đầy lên một chiếc xe trâu lấm lem chất đầy rơm chờ sẵn bên dưới. Nó liếc nhìn xung quanh, xa kia là đường lộ, ngoài ra toàn là rừng, chỉ có một lối mòn hun hút quanh co. Thằng rậm râu nhảy phắt lên phía sau xe rồi lấy tay giật phăng mấy túm giẻ nhét miệng, Nó tính la nhưng mỏi quá, chỉ ú ớ không cất được thành tiếng.
“Cho mấy tiểu thư tha hồ la … khặc khặc khặc” nói rồi nó đưa bàn tay thô ráp chộp lấy ngực con Phượng. Con Phượng ú ớ rồi day qua một bên. Con Thanh òa ra khóc.
“Đụ má, mày làm cái gì đó, thằng đánh xe bò quay lại hét vào mặt thằng rậm râu. ông Vượng mà thấy bầm dập là mày chỉ có nước đi đái” nói rồi nó lại bảo “lần này thằng thượng được nước một, má … tao với mày lấy nước hai. Xong vụ nay tao đè tất cả con gái bản nó”
Thằng rậm râu lại cười khặc khặc nhưng đã chịu ngồi yên và từ từ ngủ gật.
Nó quay qua thì thào hỏi con Phượng. Con Phượng xuỵt một cái nhỏ, dổ con Thanh rồi nói.
Má tao đi chừng nữa tiếng là mấy thằng này xịch tới. Xe dừng trước cửa, tao tưởng má quên đồ nên chạy ra. Thằng mặc đồ bà ba lúc nảy nói mở cửa cho nó mang trái cây vô, tao vừa mở cửa là không còn biết gì hết. Tỉnh dậy thì thấy như mày …”
“Tao tới sau, kiếm mày không ra … rồi vừa sợ, vừa hoang mang, nứơc mắt nó chạy quanh”
“Mày đừng khóc, con Thanh nó sợ lắm rồi, để coi tao có cách gì xoay không”
“Mà tụi nó bắt mình làm gì” con thanh nức nở hỏi
“Tao không biết, nhưng có lẽ là có liên quan gì đến bọn thượng”
Chợt nghĩ ra, nó thảng thốt ghé tai con Phượng thì thầm “có lẽ là Fun-rô.
Con Phượng tái mặt ấp úng “sao … sao mày biết”
“Tao thấy nó mặc đồ lình, có súng và lại liên hệ với thượng”
Con Thanh lại thút thít tiếp “sao tụi nó biết tụi mình mà bắt” có ai biết bọn mình lại nhà con Phượng đâu.
“Thằng tàu …” con Phượng bật nói “chẵng lẽ cha may đồ ?”
“Ừ, chỉ có thể chả, vì lúc tao với con Phượng về nhà, ngang qua tiệm chả, chả chặn lại hỏi đi đâu, con Phượng đùa bảo bọn mình về nha con Phượng chơi bài. Vậy là chính nó”
Đột nhiên xe dừng lại, nó thấy thấp thoáng một cái chòi ẩn sau mấy tán lá rậm. Hai thằng cầm súng nhảy ra rồi chợt nhận thấy thằng đánh xe. Thằng đánh xe bảo “Hàng mềm của ông Vượng tới”
Rồi trong chòi, ba tên đi ra, một tên mặc đồ lính, cực kỳ cao to, đeo súng lục. Theo sau là hai tên người dân tộc đen nhẻm chi mặc độc cái khố, một tên thấp bé, còn tên kia cao to không kém thằng lính. Hông đeo cây dao rừng to bản sáng loáng.
“A Voòng. Như lời hứa bọn tôi giao cho bản các anh” Thằng thượng to cao không đáp, chỉ nhìn chằm chặp vào con Thanh rồi đảo mắt nhìn thật kỹ rồi nói. A. Vượng giử lời, bản Pơng cũng giử lời. Tối nay A Voòng sẽ có vợ, còn ngày mai lính của A. Vượng có chổ núp, dân bản đang làm hầm cho lính trên núi”
Nói rồi nó quay qua thằng nhỏ con, nói gì đó, thằng kia phát lên xe trâu, còn Thằng thượng to con đứng lại chào mấy thằng lính rồi nó phóng bay lên phía sau cái xe trâu, con trâu sợ quá chạy bừa cả vào lề đường Thằng thượng vẫn nhìn con Thanh mê mệt. Rồi nó bảo “vợ A. Voòng có cái da trắng như trứng gà bóc, tối nay A. Voòng sẽ uống rượu với vợ” rồi như thấy vẽ mặt ghê tởm trên mặt con Thanh, nó vổ vổ vào cái day đeo bên hông rồi gằn tiếng “nếu vợ không ưng, A. Voòng sẽ chặt chân rồi vất cho lũ trai làng thèm hơi gái Việt”
Trời xế chiều, xe trâu dừng ở buôn, mấy thằng thượng bu lại, cỏng cả ba đứa lên một cái nhà sàn lớn. Thằng thượng to con, tên A. Voòng theo vào, chỉ mặt cả bọn nói. “Vợ đừng bỏ trốn, quanh đây toàn cọp, một làm vợ A. Voòng trong một đêm, hai là làm mồi cho cọp đói.” Nói xong nó rút dao, chặt đứt dây trói chân tay cho cả bọn rồi bước ra sập cửa lại nói vọng vào “A. Voòng đi mổ trâu, đào rượu để ăn mừng tối nay”
Con Thanh òa ra khóc. Nó cũng khóc. chỉ có con Phượng còn bình tỉnh, nó nói “cửa không khóa, bọn mình chạy đi, nó bước lại hé cửa nhưng vội đóng lại, nó quay lại bảo “bên ngoài canh lỹ lắm”
Cả bọn đang hoang mang thì nghe tiếng cồng tiếng trống bập bung và và tiếng trâu rống lên… Chặp sau Thằng thượng bước vào, người nó dây đầy máu, tay kia ôm một vò lớn rượu cần.
Có mấy thằng thượng lau nhau chen vào, bày ra sàn mấy miếng thịt tươi đỏ hỏn còn dây máu, và mấy cái ống tre rồi kính cẩn rút lui.
“Vợ lại uống rượu với A. Voòng” nhắc mãi cái ba bốn lần thấy cả bọn vẫn ngồi yên rúm ró, nó rút soạt cây dao rừng dắt trên vách rồi gầm lên. Con Phượng sợ quá riu ríu bước lại, con Thanh và nó nhích từng bước theo sau”
“Ngồi xuống” rồi quay qua con Thanh nó tiếp “đổ nước trong ống vô bình” rồi ngồi lại đây, hắn vổ vổ cạnh chổ hắn ngồi. Con Thanh rưng rức khóc riu ríu làm theo. Hắn đưa cái ống cho con Thanh bảo “hút đi” con Thanh ngậm ống nhưng không dám hút, cáu tiết hắn hét lên “có hút không, rồi hắn lấy tay chỉ vào mặt nước trong bình “A. Voòng này chưa thấy xuống” Con Thanh hút một hơi, hắn bảo tiếp “nữa” rồi con Thanh chợt buông ống ra, ho sặc sụa … Thằng thượng cười khành khạch rồi dưa mắt nhìn nó. Nó sợ quá, lấy tiếp một ống tre dốc vào và nhắm mắt nuốt cái thứ nước nồng nặc kia. Con Phượng không sặc, nhưng mặt đỏ ửng. nó cũng thấy nóng hừng hực trên má, trong bụng …