Chợt nó chạnh lòng … bao nhiêu năm nay má nó ở vậy, không biết đến thú vui tuổi trẻ vậy thì giờ này nó cũng nên để cho má nó … mà cũng có sao đâu, chỉ mình má nó mà. Nó cũng tính thôi không tò mò nữa, nhưng nó cũng muốn xem cái món kia dùng ra làm sao để nó còn có dịp kể cho hai đứa kia nghe. Má nó đã lấy ra tập tạp chí và coi rất lâu, từng trang một, vì ở xa nên nó không thể thấy viết gì, nhưng nó có thể thấy thoáng những cái hình chụp to. Coi được hơn 1 quyển, má nó lấy cuốn album ra, nó thấy má nó đỏ mặt, miệng lẩm bẩm cái gì đó, rồi má nó lại mỉm cười khi thấy hình má con Thanh chụp cận cảnh. Má nó coi hình này rất lâu rồi đột nhiên mà nó xoay người lại, giống nó hồi sáng. Ha ha ha má nó cũng nhìn vào gương, thân người má nó rướn lên trên ghế trông thật hấp dẫn, má nó mở cái cột tóc, xỏa mái tóc xuống ngang vai, trông má nó trẻ lắm, nếu không kể cặp mắt buồn thì không ai có thể nghĩ má nó đã ngoài ba mươi. Rồi má nó lại quay lại, lật tiếp từng trang, nó không coi album nữa vì có thấy gì đâu, nó chỉ xem xét từng thay đổi trên khuôn mặt má nó. Càng coi cặp má của má nó càng ửng hồng lên. Má nó gập cuốn album lại, nhắm mặt thật lâu như để trấn tỉnh, rồi má nó lại lắc mạnh đầu, rồi lại từ từ mở ra coi, vừa coi, má nó lại vừa lấy tay xoa nhẹ lên ngực, vân vê hai đầu vú quan làn áo mỏng, rồi lại xoa tròn, hết bên này đến bên kia. Nó thấy mặt má nó đả đỏ bừng lên. rồi lật đến trang cuối, mắt má nó như dán vào tấm ảnh mà từ xa nó cũng có thể thấy, vì chụp gần lắm, cái phần trước bên dưới của ba con Thanh, thật to với cái đầu bóng đỏ hồng nổi lên giữa một túm lông đen rậm. Lúc nãy nó cũng đã xem tấm này nhưng lại ngượng lật qua luôn. Hai tay má nó đã xát lên hai bên ngực, má nó rướn người lên xuống trên ghế, đôi lúc má nó lại ngữa người ra sau, rồi lại dán mắt vào tấm ảnh. Rồi má nó tụt nhẹ hai sợi dây đeo của chiếc áo ngủ, chiếc áo tụt đến bụng rồi mà nó lướt nhẹ h ai tay từ dưới tên tới ngực, ngữa đầu ra sau nó nghe má nó cất tiếng rên khẽ, rồi má nó lại vuốt như thế, thật nhẹ, các ngón tay mơn man trên da thịt, lướt qua đầu vú cứng căng, lên đến cổ, buông tay xuống và lại vuốt ngược lên như thế, mông má nó ưởn ra sau rồi lại đẩy ra trước. được một lát, dường như đã đủ nóng, má nó lấy cái phần mà nó chờ đợi ra khỏi hộc bàn.
Nó thấy má nó đọc rất lâu tập tài liệu, rồi má nó gắn hai cục pin vào phía sau. Mở nắp chai dầu nhờn, nó thấy mà nó rút từ phía sau cái vật đó ra một cái ống nhỏ, như ống xi ranh, má nó hút đầy một ống chất nhờn rồi nhét trở lại rời gài như cũ. Cầm hai cái còn lại trên tay, nó thấy má nó đọc rất lâu rồi mỉm cười, lại lắc đầu, má nó cất lại cái phần lớn hơn, chỉ lấy cái phần nhỏ có tua và gài tiếp vào phần chính. má nó bật công tắc nó cũng sững sốt và nó cũng thấy sự sửng sốt trong mắt má nó. Cái vật mà nâu nhạt má nó cần trên tay đang uốn éo, cái đầu nâu bóng sậm mào đang ngo ngoe, ngoáy tròn, còn cái phần có tua thì lại rung lên lên tục. Nó thấy má nó đỏ bừng mặt, tắt công tác rồi ngồn thẩn người ra. Rồi dường như bị cái tấm hình trên bàn thôi miên, má nó đứng dậy và tụt cả cái áo xuống đất, bây giờ nó mới thấy đầy đủ tấm thân lồ lộ của má nó. Eo má nó không con nhỏ như mấy đứa bọn nó, nhưng vẫn còn giữ được các đường cong mượt mà. Lớp lông phía dưới không xếp lại như nó nhưng có lẽ do nãy giờ má nó chà trên ghế nên rối tung cả lên. Với cắp mắt mơ màng, má nó đổ một chút dầu ra tay rồi xoa lên ngực, lên bụng và xoa dần xuống dưới. Má nó rên lên và rướn người lên khi luồn tay xuống. Một cách vô thức, má nó bật cái công tắc cái vật kia, ngã người nằm xuống cái ghế xài, đầu về phía tường, chân quay về phía nó nên nó có thể thấy rõ toàn bộ phần dưới của má nó, đẩm ướt chất nhờn, của dầu xoa và cả của mà nó, má nó xoay cái vật kia lại, cái đầu tua rung rung về phía trước, phần chính với cái đầu loe ra, ngo ngoe … má nó ấn nhẹ vào. Má nó bật lên một tiếng rên từ cuống họng và bật ra cửa miệng chợt há ra. Mắt nhắm nghiền tiếng rên nghẹn lại má để cái đầu ngo ngoe ngoáy quanh cửa vào của má nó, lúc này đã đẩm ướt, chất nhờn liên tiếp từ trong người má nó phụt ra, ướt cả ghế, nhiểu xuống sàn nhà, đột nhiên má nó bật dậy rồi ấn tuốt đến hơn nữa vật đó vào trong, rồi lại chồm dậy, miệng há ra rồi lại ngiến răng vật xuống ghế, nảy mông lên liên tiếp mấy cái. Cất tiếng rên to hơn, rồi má nó má nó lại bật dậy lần nữa, nó có thể nhìn thấy phần phần phụ của của cái vật kia đang rung cái sợi tua vào cái chổ phía trước của má nó, cái chổ mà sáng nay ba con Thanh đã nút nó một cái thật mạnh.
Má nó khép chân, kẹp ch ặt cái vật đó giữa hai dùi, ưởn ngực lên hai tay má bóp chặt đôi ngực, chà xát rồi giữ chặt lấy thành ghế, má nó rướn cong thân hình trên ghế, đôi môi hé ra để lộ cặp rắng nghiến chặt. Các cơ bắp trên người má nó căng ra như sắp vỡ tung rồi đột nhiên má nó chồm dậy gập mình xuống bàn, mông đưa hẵn ra sau, một tay má nó nắm cạnh bàn, tay kia vòng ra sau nắm lấy cái vật kia, má nó dạng chân và thúc một cái thật mạnh từ sau ra trước, há miệng ra, bộ ngực má nó đè lên cuốn album với cái hình của ba con Thanh. Cái thúc thứ hai, mãnh liệt hơn, nó thấy rõ tay má nó cầm cái vật đó xoáy mạnh vào. Lần này, má nó không còn giữ được cạnh bàn nữa mà má quơ tất cả đám album và tạp chí văng xuống đất “a a a ……….” má nó hét lên mà không còn sợ nó thức dậy nữa, vã lại với buổi tối sóng biển rì rào thế này, mà nhà nhà lại cách nha khu vuờn nên nó không lo có ai nghe được” má nó kẹp hai chân lại, hai tay nắm chặt cạnh bàn miệng há ra và má nó gục xuống bàn buông lỏng chân rồi … nó thấy cái vật đó từ từ tuột ra rớt xuống ghế. Cái chất nhờn từ trong cái ống lúc này, đã bơm hết vào người má nó, giờ đây trộn lẫn với dòng nước sệt sệt của mà nó, chảy dài theo hai bắp chân, tuôn tràn ra sàn nhà … Má nó nằm vậy thật lâu, dưới ghế cái vật kia vẫn không ngừng ngọ nguậy …
Nó tụt xuống ghế, bây giớ nó mới biết đáy quần nó đã ướt đẩm. Nhẹ nhàng và nhanh chóng dọn cái ghế và đám sách lại chổ củ. Nó nhảy lên giường, trùm kín chăn vì toàn thân nó hiện đang run lên, tay chân lạnh ngắt, chỉ có một nơi là đang nóng bỏng. Cái quần ướt làm nó khó chịu, trong chăn, nó khẻ kéo cái quần đồ bộ katê ngắn tới đầu gối xuống, nhét cái quần trong đã sủng nước xuống dưới nệm rồi kéo quần lên, nó thiếp đi …
Mãi đến 9 giờ sáng hôm sau nó mới tỉnh dậy, nhà im lặng quá, thấy dưới quần ướt đẩm, nó bần thần nhớ lại, nó đã nằm mơ, và đã “đi” luôn. Nó nghĩ chắc tại nó phải nín chuyện đó từ chiều, lúc ba con Thanh hiếp chị người làm, nên chỉ cần tối ngủ, cọ nhẹ là “đi” chắc.
Nó mở cửa phòng, nhìn ngay ra phòng ngài, nó thấy má nó đã dọn sạch, nhưng cái giỏ của mẹ vẫn còn đó, trở vào trong, nó thấy cửa phòng mẹ đóng, Ha ha ha … vậy là mẹ nó được một ngày ngon giấc. Loay hoạy một chặp, nó tắm sơ và chải lại tóc. Chẵng biết làm gì trong mấy ngày hè đáng chán này, trong lúc chờ nộp cái bài báo tường chết tiệt cho năm mới, rồi nó quyết định ghé nhà con Phượng, cái con này luôn tìm ra trò gì đó để nghịch. Nó viết lại tờ giấy rồi kẹp dưới cái đồng hồ trên bàn.
“- Con thấy má hôm nay có vẽ mệt, đừng ráng sức quá nha má. Con ghé nhà con Phượng một chút rồi đi chợ cho má luôn. Con lấy ít tiền trong giỏ của má trên ghế đó. Con – Dung -”
Nó ghé chổ sửa áo dài trước tiên, ông thợ may người hoa đã quen mặt nó, nhăn nhở cười “mấy cô lày mau lớn quá, ngộ may theo không kịp” và đưa bộ áo dài cho nó thử. “Nhìn mặt đã biết dê” nó ướm thử áo và trả ngay … nhìn cái bản mặt mập của ổng là nó muốn bịnh. Ra đến cửa ổng còn với theo “rãnh ghé ngộ chơi, ngộ đo đồ cho rồi về xin tiền may …”
Mua mấy xong mấy món ăn, nó tạt thẵng qua nhà con Phượng trong hẻm gần chợ, má con Phượng bán trái cây, thấy nó đã tươi cười nói “Con Phượng nó ghé con Thanh từ sớm rồi con, nó nhắn cô gặp con nói qua nhà con Thanh luôn” nó cám ơn rồi phóng lẹ về nhà. Má nó đã dậy và đang ủi đồ. Thấy nó bước vào, má nó cười r61t tươi rồi ôm lấy nó vuốt ve “mệt không con, con gái mẹ giỏi quá” nó cũng lấy làm ngạc nhiên, trước giờ má nó có như vầy bao giờ đâu, rất thản nhiên, ít niềm nở, chỉ âm thầm nhắc nhở và chăm sóc nó chứ có bao giờ … rồi như chợt hiểu ra, nó mỉm cười rồi nói “con ghé qua nhà con Thanh làm báo tiếp, trưa về cũng được nhưng sợ má dạy thằng Trung, có mặt con nó ngại không tiếp thu được, nên chắc chiều con về luôn, trưa bọn con kiếm gì ăn cũng được”
“Vậy cũng được” má nó nói, giọng không giấu được vẻ lo lo rồi tiếp
“Con qua nhà con Thanh hoài, ba nó đang ở nhà, vợ chồng người ta lâu lâu … có mặt bọn con hoài có tiện không ?”
“Má ơi, ba con Thanh đi từ hồi sớm rồi”
“ủa sao má nghe nói là hai hôm nữa mới đi, mà sao con biết ?”
“Con có biết đâu … con nghe ông Tàu thợ may nói lại” và nó thấy rõ vẽ mặt kỳ kỳ của má nó
“Má tính gởi biếu quà …” chợt má nó ngưng một lát rồi nói lơ qua chuyện khác, nó thừa biết là má nó sợ nó hỏi về gói quà hôm trước. Ha ha ha
“Thôi con đi đi kẻo mấy đứa nó làm một mình” má nó thúc rồi nói “tiền trên bàn kìa bé, trưa mua bánh mì ăn”
Vừa tới đầu nhà con Thanh, nó đã thấy con Thanh ngồi ngoài hiên buồn như đưa đám, con Phượng ngồi kế, mặt cũng không vui. Nó sà ngay lại hỏi “Sao vậy ? có chuyện gì hả”
“Con Thanh nói như mếu, ba tao đi rồi, sáng nay, hôm qua không biết chuyện vì chuyện gì mà ba má tao cải nhau ghê lắm” rồi nó tiếp “lúc tao đi gởi mấy bộ đồ nhờ sửa với mà về, đang ở trên phòng thì nghe má tao to tiếng, rồi tiếng phân bua của ba tao, rồi nghe chị Trang, người làm mới cháu bà Phan đó, khóc lóc nữa. Tao tính chạy xuống nhưng đã bị má tao chặn ngay cửa, bảo lên trên lầu “tao tính phản đối nhưng thấy bả dữ quá nên đành lên” nó ngưng một chút, lúc này con Phượng liếc xéo nhìn con Thanh và liếc xéo nó, tay lén chỉ xuống đất, nó chợt hiểu ra, chắc là ngay lúc nó với con Phượng ra cửa là má con con Thanh về, và má nó bắt gặp cái cảnh tượng dưới bếp”
Con Thanh lại tiếp “Sáng nay má mới nói tao biết là chị Trang dụ ba tao rồi còn hô hoán lên là ba tao dê chỉ. Má tao cho chỉ nghĩ làm rồi. Hình như tối qua ba tao năn nỉ má suốt đêm nên sáng nay má có vẽ bớt buồn, chỉ buồn cái là ba tao không muốn ở nhà nữa nên tính ghé nhà chú Thành của tao ngoài tỉnh chơi rồi mốt đi luôn”
Nó chợt thấy tội cho chị Trang, đã vậy rồi còn bị oan, sốt ruột nó tính hỏi tiếp nhưng con Phượng đã lén lắc đầu, nên nó thôi không hỏi nữa. Con Phượng chợt đề nghị “Lát nữa là má tao theo xe hàng đi lấy trái cây trên Đà Lạt, chiều mai mới về, tụi mình ghé nhà tao phá cho đã, ăn uống thoải mái chứ không khí ở đây chán quá” Con Thanh miễn cưởng gật đầu, thấy vậy con Phượng đệm thêm “ghé tao tao kể cho cho tụi bây coi chuyện này hay lắm”
“ê, cái chuyện mà bọn con trai lớp mình hồi trong năm chuyền tay đọc bị giám thị kỹ luật bắt phải không ?” con Thanh bật hỏi
“Hì hì hì đúng thị”
“ê, cho tao coi với, nghe nói là bậy ghê lắm”
Rồi cả bọn thống nhất. Nó nói là phải ghé về nhà một chút, nó tính ghé lấy cái quần lót, vì cứ cái điệu này là nó sẽ phải mặc quần ướt đi ngoài đường mà nó chẵng muốn điều này tí nào.
“Mày tới coi sau, ha ha ha” con Phượng đắc chí, con Thanh cũng đã vui lây.
Nó về đến cửa, thấy cửa trước đóng, nhưng không khóa ngoài, bình thường có bao giờ vậy đâu, má nó rất ghét tối, hễ ở nhà là mở tất cả cửa ra vậy mà hôm nay. Nó mỉm cười rồi chậm bước lại … không biết có nên … nhưng nó chợt nghe tiếng rên khẽ của má nó, nó mỉm cười, nghĩ thầm “không biết chiều nay má có dạy thằng Trung nổi không” rồi nó quyết định không quấy má nó nữa mà chỉ thò tay rút đại một cái phơi đã khô ngoài hiên rồi thẵng ngỏ sau đi luôn.
Vừa tới đầu ngõ, nó thấy một chiếc xe tải, hình như là chở trái cây đậu chắn cả lối vô. Nó nghĩ thầm chắc là xe hàng của má con Phượng. Nghĩ vậy nên nó lách người qua chiếc xe đầy bụi đất đỏ, cửa mở nến nó đi thẵng vô nhà.
Kể cũng lạ, như thường lệ là bao tải sân nhà con Phượng những ngày như vầy là phải đầy cần xế, rơm và bao tải, đằng này nó chỉ thấy sân vương vài cái là chuối và ít rơm. Nhà vắng tanh. Nó lách vô cửa và có cảm giác như ai đó đánh mạnh vào gáy, nó nảy đom đóm mắt và mê luôn.
Cái lắc lư khó chịu của tàu xe, cái má nó chưa bao giờ quen làm nó chợt tỉnh. Nó thấy chung quanh đầy rơm, và dường nó đang ở trên xe, nó tính vùng đứng dậy nhưng hai chân hai tay nó đã bị cột chặt ra sau, nó mất thằng bằng té dụi qua phải. Nó chợt thấy con Phượng, và cả con Thanh, cũng trong tình trạng như nó. Con Thanh đang ngồi một góc, miệng nhét đầy bông, nép sau con Phượng mếu máo. Con Phượng tỉnh hơn, nhưng mặt cũng tái xanh, nó tính cất tiếng hỏi nhưng chỉ có thể ú ớ. Thì ra nó cũng trong cùng hoàng cảnh. Con Phượng đưa mắt nhìn nó, nữa muốn nói, nữa thảng thốt, lấy ánh mắt chỉ ra cửa sau xe.
Nó thấy hai thằng, một có vẽ là lính, nó mặc cái quần rằn ri nhưng lại mặc một cái áo zin bạc thếch. Thằng kia mặt một bộ đồ nâu đi biển. Cả hai thằng đều cầm súng, im lặng và lắc lư theo nhịp xe.