Tôi thấy tai mình như ù đi…Cũng chẳng trách được một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình mà mẹ chửi bố mọi lúc mọi nơi ,lại luôn độc đóan , hoang tưởng , khóac lác , giả dối , cao ngạo , ích kỷ, luôn hiếu thắng , tự cho mình là nhất…Chẳng bao giờ biết dạy cho con về luân thường đạo lý , về lẽ sống , về đạo làm người…,từ bé nó giống như cây dại không được chăm bón , uốn nắn, cứ phát triển tự nhiên nên bây giờ nó quen thói ích kỷ chỉ biết có bản thân .., âu cũng là luật nhân quả:”Gieo gì gặt nấy “…biết góp ý khuyên răn bây giờ cũng bằng thừa nên tôi chỉ biết nuốt cho cục nghẹn trôi xuống rồi quay sang người khách vừa xem nhà năn nỉ.
-Bà cố gắng mua hoặc tìm người giúp cô gái này đi.Chỉ cần có thiện ý mua thôi , giá cả không thành vấn đề vì hoàn cảnh gia đình cô ấy đang gặp khó khăn: Mẹ mới bị liệt phải ngồi xe lăn, bố vừa mất , còn mỗi cháu đang học năm thứ ba đại học cũng phải về chăm mẹ …
Chẳng biết do mủi lòng trước hoàn cảnh đáng thương của cô gái hay nghĩ đến ngôi nhà sắp mua được giá rẻ vì người bán cần về nước mà bà khách sau một hồi đắn đo đã đồng ý, hứa sẽ về bàn bạc lại với chồng rồi thống nhất giá cả sau.
Hôm sau tôi và cô gái đến điểm hẹn để hai vợ chồng người khách mua nhà đến xem giấy tờ và thỏa thuận giá cá .Trong lúc ngồi chờ , chuông điện thoại của cô gái lại réo liên hồi.Vẫn là mẹ cô gái gọi sang để điều khiển việc mua bán.Ngồi bên cạnh tôi nghe rõ giọng nói vẫn vang lên sang sảng, rành rọt của người đàn bà nổi tiếng nanh nọc lắm điều , kỳ đại hội hay cuộc họp cộng đồng nào cũng thấy bà ta xuất hiện để tranh giành ,cãi cọ ,đấu đá….Bất kỳ chuyện của nhà ai bà ta cũng xía vô vì luôn vỗ ngực tự cho mình là thạc sỹ học cao hiểu rộng tinh thông hơn người…Bà ta dặn đi dặn lại con gái phải cẩn thận , cảnh giác trong việc mua bán kẻo tôi và người mua thông đồng dìm giá , bắt chẹt để ăn chia với nhau.Rồi bán được tiền thì chuyển qua nhà băng chứ đừng chuyển qua dịch vụ người Việt kẻo họ túm hết để trừ nợ…
Tôi giận sôi trong người ,lặng lẽ đứng dậy đi ra chỗ khác cho hai mẹ con thoải mái trao đổi.Thật là một người đàn bà vong ân bội nghĩa, tham lam , xảo quyệt , mưu mô và độc ác…Sau bao nhiêu sóng gió tai tiếng bà ta tự gây cho gia đình cộng đồng, rồi quỵt những đồng tiền mồ hôi nước mắt của bao người khốn khổ …nhưng bà con vẫn chìa tay cứu giúp lúc gia đình gặp nạn.Vậy mà khi về nước cũng không có một lời từ biệt cám ơn.
Thậm chí số tiền bà con quyên góp trong đám tang của người chồng xấu số, Hội người Việt tại Kiev định cử người đến thăm bà ta và trao tận tay số tiền ấy nhưng bà ta thóai thác không muốn gặp bất cứ ai dù ở cương vị cá nhân hay tập thể, mà cho con gái ra chợ gặp người đại diện của Hội đòi bằng hết ngay sau khi hỏa táng chồng…Nhắc đến chuyện đó mọi người ai cũng phẫn nộ và căm ghét bà ta…
-Chào cô!,-Hai vợ chồng người định mua nhà cất tiêng chào cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
-Vâng! Chào ông bà.Chúng ta có thể vào việc được luôn chứ?
-Tất nhiên rồi! Sáng nay hai vợ chồng tôi đã xuống xem lại một lần nữa và thống nhất nếu giá cả hợp lý chúng tôi sẽ quyết định mua rồi xây dựng lại, mấy năm nữa con trai lấy vợ chúng tôi sẽ về đó sống.
-Thế ông bà định trả bao nhiêu?-, cô gái lên tiếng.
-Cái giá 125 ngàn thì chúng tôi mua được căn hộ ba buồng ở Kiev chứ mua nhà ngoại ô làm gì.? –Bà khách nhẹ nhàng nói.
_Thế bao nhiêu thì ông bà mua được?-Cô gái không giấu vẻ nôn nóng ,xẵng giọng hỏi.
_Khoảng 70.000 nếu cô đồng ý thì cho chúng tôi bộ giấy tờ phô- tô để chúng tôi kiểm tra xong sẽ định ngày giao tiền.
-Mất gần một nửa cơ à?Thế thì bán làm sao được?-Cô gái gần như gào lên.
-Tùy cô!Chúng tôi chỉ mua được giá ấy thôi…Thực ra cũng thương hoàn cảnh của cô nên mới cố .Nếu không đồng ý cô có thể tìm người khác.Bà khách từ tốn trả lời.
-Chắc nó thấy mình cần bán nên ép giá đây mà…
Từ nãy tôi ngồi im để hai bên tự mặc cả trao đổi , giờ nghe cô gái nói thế tôi mới lên tiếng:
-Chẳng phải thực tế là cháu đã đăng báo nửa năm mà không bán được giờ lại đang rất cần bán hay sao?Ông bà ấy có thiện ý mua giúp cháu vì cô giới thiệu họ không mất tiền dịch vụ lại thương hoàn cảnh của cháu .Còn bán hay không cháu tự quyết định , cô không tham gia.
Suy nghĩ mãi rồi gọi điện về Việt nam trao đổi với mẹ một hồi ,cô gái trở lại trả lời đồng ý bán , mặt lộ vẻ không vui và nhìn tôi thóang nghi ngờ…
-Cô đưa cho tôi bộ giấy tờ phô -tô về quyền sở hữu ngôi nhà , mảnh đất và những giấy tờ khác liên quan để chúng tôi kiểm tra nhé.
-Tất cả tôi đã chuẩn bị rồi.
Nói xong cô gái đưa một tập giấy tờ phôtô sẵn cho vợ chồng ông bà khách. Rồi thản nhiên bảo họ:
_Ông bà cho tôi xin số điện thoại , còn đây là số điện thoại của tôi.Khi nào chuẩn bị xong tiền nong ông bà cứ gọi điện trao đổi thẳng với tôi nhé.
Hai vợ chồng ông bà khách đưa nhìn như chờ đợi ý của tôi.
-Ông bà cứ cầm lấy rồi gọi điện báo kết quả cho cô ấy khi đã kiểm tra xong.Như thế thuận tiện cho cả hai.Tôi khuyến khích.
Hai vợ chồng cầm số điện thoại , cám ơn rồi chào chúng tôi ra về.
-Cô đưa cháu về nhà bạn cháu được không?Trong ký túc xá cháu họ đuổi nên cháu đang ở nhờ nhà bạn…
Tôi khẽ gật đầu rồi lững thững đi ra xe , lòng nặng trĩu vì cách xử sự của cô gái vừa rồi.Cũng may vợ chồng ông bà tây là chỗ quen biết tôi từ lâu nên rất hiểu bản tính và con người của tôi chứ không thì muối mặt …Ngồi trên xe thấy tôi im lặng cô gái phân bua:
-Bí quá cháu mới phải bán thôi vì mẹ cháu bảo nếu không bán thì ông cậu đánh hơi thấy mùi tiền sẽ nhảy vào đòi chia chác ngay…Đợt vừa rồi cháu phải mất 800đô thuê luật sư mới hất được ông ta và bà bồ ra khỏi địa chỉ nhà cháu .Nếu giờ bán sẽ không cần sự có mặt của hai người ấy… Cháu dự tính bán xong mang tiền về mua một căn hộ đẹp ở khu Mỹ Đình –Hà Nội …nhưng giờ bán rẻ quá chắc chỉ đủ mua căn hộ bình thường thôi…Tiếc kinh khủng nhưng chẳng còn cách nào khác…
Tôi chẳng biết nói gì trước những toan tính của cô gái mà tôi ngỡ ngây thơ tội nghiệp nên nhiệt tình giúp đỡ…Nào ngờ…:”Rau nào sâu ấy…”-,cô ta mưu mô , giảo quyệt và lọc lõi chả kém gì mẹ , thậm chí còn tinh ranh và khôn khéo biết che đậy bằng gương mặt tội nghiệp …Tôi chỉ còn biết im lặng cố nén tiếng thở dài…Thôi cầu mong cho cô ấy bán được trót lọt để hai mẹ con có căn nhà chui ra chui vào vậy…
Ngay tối hôm đó bà khách đã điện cho tôi trả lời sẽ không mua căn nhà nữa.Tôi sửng sốt hỏi lý do bà tây thật thà không giấu giếm kể rằng sau khi kiểm tra thì phát hiện ra mảnh đất đó không có hợp đồng mua bán qua công chứng mà chỉ có giấy viết tay chuyển nhượng quyền thuê đất trong 49 năm nên không được phép bán.Thứ hai nữa là toàn bộ khu biệt thự do chủ nhà tự ý xây dựng không có dự án , giấy phép nên không được công nhận…ấy là chưa kể nếu công việc hanh thông bắt buộc phải có mặt của mẹ cô gái…Nói tóm lại không ai lại bỏ tiền ra mua mảnh đất như thế…
Tôi lặng người đi một lúc…Thế là bao nhiêu kế hoạch của hai mẹ con cô gái bỗng chốc tiêu tan.Tôi đã hiểu lý do làm sao mà nửa năm rồi cô gái đăng báo mà không bán nổi…
-Bà gọi điện thông báo cho cô ấy đi.Cứ thẳng thắn trao đổi và nói rõ lý do cho cô ấy biết…Tắt máy điện thoại rồi mà ngực tôi như có khối đá ngàn cân đè nặng.
Thế là hết! Bao nhiêu kế hoạch giờ thành con số không to tướng…Không biết khi nhận được tin này mẹ con cô ấy sẽ ra sao?Những ngày tiếp theo khi số tiền bà con quyên góp ủng hộ trong đám tang của chồng bà ta tiêu xài hết thì sẽ sống bằng gì?Bất giác tôi nhớ đến hình ảnh chiếc máng lợn vỡ trong câu chuyện ngụ ngôn :”Ông lão đánh cá và con cá vàng” của Puskin.
Nhiều người trước đây từng bảo tôi giá đổi lại là bà ta chết thay ông chồng hiền lành tội nghiệp mới đúng…Nhưng tôi thì nghĩ rằng đó là luật nhân quả …Ông Trời bắt người đàn bà đó phải sống trong sự hành hạ của bệnh tật , sự bạc đãi của con , sự phỉ nhổ ,khinh miệt của mọi người … như thế còn đau đớn khổ sở hơn gấp trăm vạn lần cái chết thanh thản.
Xem ra cuộc đời của người đàn bà tuổi Thìn , luôn tự hào là thạc sỹ đất Hà Thành cũng lắm thăng trầm.Chẳng ai có thể ngờ người đàn bà vang bóng một thời vì những kỳ tích thích nổi loạn , chọc phá , luôn huyễn hoặc mình …lại có một kết cuộc thê lương đến thế! Những ngày cuối đời phải ngồi trên xe lăn không có chồng bên cạnh , con chẳng ghé thăm, anh em bạn bè xa lánh…Không biết bà ta có nghĩ đến lại quãng thời gian đã sống trong sự sa hoa phù phiếm giả tạo rồi dựng bao nhiêu chuyện điêu ngoa để nói xấu bôi nhọ danh dự hạ thấp uy tín của người khác, phá vỡ hạnh phúc gia đình bao người vô tội để đạt mục đích đê hèn , thỏa mãn tính hiếu thắng , cao ngạo của mình hay không nhỉ?
(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)