VN88 VN88

Trọn đời con cặc bên nhau – Truyện 18+

Cuối cùng cũng bỏ tôi ra, cậu quay lại, đầy vẻ thách thức, về phía tụi bạn mình.
– Như thế mấy người sẽ chẳng cần thắc mắc gì thêm. Tao không cần phải suy nghĩ. Cuộc sống là của tao. Tao làm chuyện gì mình thích. Chẳng liên can đến ai cả! Cũng chẳng cản tao thắng tụi bay trong cuộc chạy đua cũng như là đứa mạnh nhất trong đội bóng.
– Chris, nhớ giữ lời hứa. Trở lại sớm nói cho tớ biết quyết định của cậu. Tớ chỉ đợi có điều đó. Tớ sẽ phụ trách việc ba mẹ mình … dù sao đi nữa, tớ tin là, bây giờ, họ sẽ nhanh chóng biết tin.
Cậu không còn khuôn mặt tệ hại nữa. Cậu rạng rỡ, huênh hoang, thách thức, trở lại với việc luyện tập.

Trên đường về nhà, tôi hầu như không biết mình đang ở đâu, thật sự không biết gì hết. Tôi cần phải trấn tĩnh lại. Đầu tiên, trấn tĩnh lại. Được, đúng vậy, ổn rồi. Rồi sau đó, nhìn một cách thấu đáu. Suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
Dù sao thì tôi cũng rớt vào một vũng bùn đẹp rồi tự tôi quậy quọ trong đó. Tuy vậy, sau cơn xúc động, sự ngạc nhiên, tôi cảm nhận được một cái gì đó rất êm dịu, nhẹ nhàng, nảy ra trong sâu thẳm nơi tôi. Lúc đầu, tôi châm chọc cậu, rồi lại thấy thương hại. Sau cùng không còn là sự thương hại mà tôi cảm thấy nữa. Một cái gì khác. Có muốn chối cũng vô ích, mặc cho hoàn cảnh, tôi đã thích nụ hôn của cậu. Chẳng có gì dính tới tình dục cả. Còn hơn thế nữa. Tôi đã thích chạm vào tóc cậu. Tại sao tôi đột nhiên lại có ý muốn quay ngược lại và đi đến gặp cậu ở đó, trên sân vận động? Chuyện gì xảy ra với tôi vậy?
– Chào con, một ngày tốt lành chứ?
– Chào ba,chào mẹ, vâng … một ngày tốt lành … ờ thì, nếu muốn nói…
– Con có vẻ lo lắng. Có vấn đề gì à?
– Khó nói lắm, ba. Một vấn đề, đúng … con nghĩ rằng đây là một vấn đề. Thật sự không tin nổi. Cứ như là con đang mơ.

Họ nhìn tôi tự hỏi. Thế là tôi bắt đầu kể. Dù sao thì họ cũng có thể cho tôi một lời khuyên tốt.
– Mẹ, mẹ còn nhớ Kévin? Đứa đánh con ngày cuối cùng của năm học? Ouais, con thấy là mẹ còn nhớ nó. Con tin … nó hết muốn làm hại con. Hừm … ngược lại … nó không ngừng khiến con hiểu là nó muốn làm … điều tốt.
– Chris, lạy chúa! Thằng đó rất nguy hiểm. Nó hành hạ con suốt năm. Đây là một cái bẫy để con bước vào trong đó … Ờ, mẹ muốn nói để đánh con. Tên đểu đó sẽ lại tiếp tục, tránh nó như tránh bệnh dịch là tốt!
– Mẹ con có lí đó, Chris, qua tai tiếng của nó, mình phải cẩn thận…
– Đợi nào, con cũng chưa nói hết. Đã nhiều lần nó thử nói chuyện với con, nhưng không phải đe doạ, một cách dễ thương. Lúc đầu, con cứ nghĩ là nó bị điên, con cười cợt. Con cũng nghĩ rằng đây là một cái bẫy. Bây giờ, con không nhận ra nó nữa. Nó muốn con trở thành … bạn trai nó. Nó không đòi hỏi gì hết, nó đợi con quyết định. Để con kết thúc! Hôm nay, vừa rồi … khỉ thật! Nó vừa làm một chuyện … không tin nổi. Con đi ngang qua sân vận động. Nó đi đến bên con. Tụi con nói chuyện … rồi nó ôm hôn con, lên miệng, trước mặt mấy đứa khác. Sau đó … nó khoái chí, nó la với tụi bạn là nó yêu con và nó mặc xác chúng. Nó nói là muốn chứng minh với con … rằng như vậy, con sẽ an tâm hơn.
– Chris, rất kinh ngạc. Ba mẹ khó có thể tin. Con đang xúc động, ba mẹ hiểu. Con tính làm gì? Nó nói yêu con là một chuyện, nhưng còn con, con cảm nhận được gì ở kẻ từng làm mình sợ? Còn Danny nữa, chuyện vừa mới đây …
– Con không quên Danny, mẹ. Con không bao giờ quên. Nhưng, Kévin đã thay đổi, ngay cả về ngoại hình. Mẹ gặp nó ngoài đường và mẹ khó mà nhận ra nó. Khuôn mặt nó hết xấu xa, mắt không còn hằn học như lúc trước nữa. Khi nó nhìn con, đôi mắt … con không thể giải thích. Nó không giống như Danny. Dù vậy, càng về sau, con càng thấy nó … hấp dẫn. Nó thay đổi vì con.
– Không chỉ có ngoại hình mới quan trọng, Chris. Cần phải có sở thích chung. Nó có vẻ khác con quá xa.
– Con biết, ba, con biết. Vì vậy con mới tự đặt câu hỏi. Tụi con không có chung bạn, nó chỉ sống vì thể thao, con thì không thích. Nó…. Nó không giỏi bằng con. Con nghĩ văn học … nó không biết đó là cái gì. Tụi con có thể cố gắng, mỗi người một phía. Nó nói với con là nó đã bắt đầu…
– Suy nghĩ kĩ đi, con vẫn còn thời gian. Chuyện này cũng làm ba mẹ lo lắng. Ba mẹ không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của con. Ba có ý kiến này, Chris. Không bắt buộc. Nếu con muốn mời Kévin lại nhà, nó sẽ được chào đón. Ba mẹ sẽ có thể đánh giá kĩ hơn và có thể cho con một lời khuyên tốt nhất.

Tôi yêu ba mẹ mình nhất trên đời.
Tôi cũng hỏi ý kiến của nhóm. Tất cả, lúc đầu, đều tỏ vẻ nghi ngờ, đề phòng. Nụ hôn ở sân vận động làm cả bọn sửng sốt.
Vanessa: “Chết tiệt, cậu là một ngôi sao!”
Robert: ” Cậu thật sự thu hút dữ vậy sao? Tớ cũng muốn thử!”
Nancy: “Robert! Thử đi, rồi em mổ bụng anh ra”
Gloria: “Khỉ thật! Cậu không thể làm nó thay đổi như vậy được…”
Herbert: “Theo tớ thì nó thật lòng”
Jack: “Cậu chỉ còn việc đưa ra quyết định”
Jack vừa mới nhắc lại vấn đề thực sự. Tôi không còn có thể chơi đùa với tình cảm của Kévin. Hiện giờ tôi đã đi xa rồi, quá xa. Cậu đã muốn cho tôi một bằng chứng tình yêu trước công chúng. Cậu đã mạnh hơn tôi. Đương nhiên, cậu đã không suy tính nhiều. Tuy vậy, thành quả sờ sờ ở đó, Kévin đã bẫy được tôi. Tôi sẽ là thằng súc sinh, rác rưởi nếu bây giờ tôi bỏ rơi cậu. Cậu sẽ trở thành đề mục để dèm pha, mỉa mai, phỉ báng. Cậu sẽ lại ghét tôi. Không được, không thể nào. Sau khi cân nhắc, tôi khoái cậu yêu tôi hơn.

Phần 4: Ra Mắt Phụ Huynh

Ngày hôm sau, tôi trở lại sân vận động. Đi ngang qua trường, tôi hiểu nhanh rằng kì tích của bọn tôi ngày hôm qua đã nhanh chóng tràn ngập. Trên hành lang, tôi được thấy những cú nheo mắt tinh ranh, những câu nói châm chọc kiểu “Sếp sòng!” “Quyến rũ”, các bạn cũng thấy …
Kévin thấy tôi từ xa. Cậu ngừng chơi, mấy đứa khác cũng vậy. Đến bên tôi, cậu hỏi.
– Mình làm lại hả?
Cậu đã không để tôi có thời gian trả lời. Tôi không thể nói chuyện được trong giây lát. Không chút bối rối, cậu tiếp tục.
– Chết tiệt! Tớ yêu cậu, Chris, tớ không biết lại đã thế này!
Không cần thiết cậu phải nói chuyện đó, tôi cũng thấy được rõ ràng khi cậu ôm hôn mình. Trời ơi, tôi cũng không giữ được bình tĩnh.
– Kévin, hôm qua, sau khi tớ đi, tụi nó đã nói gì? Cậu không bị sỉ nhục chứ? Tớ không muốn vì lỗi của mình mà cậu trở thành mục tiêu chế giễu … mà cậu …
– Cậu nói vậy mà nghe được? Cậu không nhận ra rằng, nhờ cậu, nhiều chuyện đã thay đổi sao? Tụi nó kinh ngạc. Phải nói mình làm hơi quá. Một vài thằng ngu đã bắt đầu không thèm đếm xỉa đến tớ. Nhưng tớ không quan tâm. Những đứa khác liên kết lại để bảo vệ tớ. Tụi nó cũng khó có thể nhận ra tớ. Phải chi cậu thấy được mặt tụi nó khi tớ lặp lại là tớ yêu cậu, rằng chuyện là như thế, rằng tớ chẳng có thể làm gì khác và tớ rất hạnh phúc. Sốc nhất là lúc tớ nói rõ là tớ vẫn chưa biết, rằng tớ đang đợi và tớ cảm thấy bệnh vì chuyện này. Tụi nó không quen với thái độ này của tớ. Nhưng, tụi nó đã rất dễ thương.
– Phù, cũng tốt, tớ đã sợ cho cậu. Tớ đến vì chuyện khác. Tớ không biết cậu có chấp nhận không. Tớ muốn cậu gặp ba mẹ tớ. Hôm qua, tớ đã nói với họ rất nhiều về cậu. Khỏi nói, họ đã không có ấn tượng tốt về cậu năm ngoái. Họ đã đề nghị muốn gặp cậu… Cậu không bắt buộc… nhưng tớ chắc…
– Chris! Cậu chính thức hoá chuyện rồi à? Chỉ một chút thôi, phải không? Được, tớ muốn. Tớ không xấu hổ, tớ không có gì phải giấu. Tớ sẽ thuyết phục họ. Mình gặp họ khi nào?
– Chỉ là một cuộc gặp gỡ xã giao thôi, Kévin. Tớ sẽ nói với họ trưa nay. Tớ nghĩ là tối nay … chắc họ sẽ đồng ý. Tớ đợi cậu ở cổng ra vào. Không có luyện tập tối nay chứ, anh bạn. Oån chứ?
– Sẽ lâu lắm, từ đây đến đó. Nói tớ nghe, Chris?

VN88

Viết một bình luận