VN88 VN88

Trở về nơi mù sương

Khi nghe Sáng gọi ‘Commandant’ thì tôi đã nhận ra anh. Chúng tôi ôm lấy nhau nghẹn ngào. Hơn 30 năm rồi còn gì. Ngày đó Sáng và tôi cùng ở trên một khinh tốc đĩnh do tôi chỉ-huy. Sáng là cánh tay phải của tôi. Chúng tôi vẫy vùng ngoài biển Bắc, vào sinh ra tử có nhau, và nhiều lần uống rượu chung với nhau đến say mềm. Sáng quay sang đám trẻ đang đứng như phỗng nhìn chúng tôi:
– Tụi bây vô trong cho ba nói chuyện với Commandant.
Tôi can:
– Anh Sáng, cứ để cho các cháu ngồi đó. Chúng nó cũng cần biết thêm về mối liên hệ của chúng mình.
Phương Thảo năn nỉ:
– Nói con nghe đi ba. ‘Commandant’ là làm sao.
Sáng hình như vẫn còn xúc động, anh nói không ra lời. Tôi giải thích cho đám nhỏ:
– Lớp người của ba cháu và chú ít nhiều chịu ảnh hưởng của văn hóa Pháp nên thường dùng những từ ngữ Pháp thông dụng trong câu chuyện hàng ngày. Trong quân chủng ba cháu và chú phục vụ ngày xưa, người chỉ huy được gọi là ‘Commandant’, cũng như ‘thủ trưởng’ bây giờ vậy.
Quay sang Sáng tôi tiếp:
– Anh Sáng à, thôi đừng gọi tôi là Commandant nữa, gọi tôi là chú Duy như bọn trẻ này cũng được rồi.
Hữu vỗ tay:
– Đúng rồi chú Tư. Ba cháu ngày xưa cũng hay nói cái gì ‘Đại Bàng” với ‘Mặt Trời’. Bây giờ ai ổng cũng ‘anh anh, tui tui’ hết trọi.
Sáng lắc đầu:
– Ba mầy khác, tao khác, quân chủng của tao khác, – và quay ra lũ trẻ anh ‘ra lệnh’ – Tụi bây ngồi yên đó. Không được làm phiền Commandant.

Phương Thảo bĩu môi nói nhỏ:
– Bạn con chứ bộ.
Sáng kể lể:
– Khi Commandant rời Đà Nẳng về Sài-Gòn anh em ai cũng buồn. Sau đó nghe tin Commandant qua Mỹ du-học, rồi bặt tin luôn. Vật đổi sao dời, không ngờ lại có ngày gặp nhau. Commandant không khác xưa bao nhiêu, nên mới thấy mặt là tôi ngờ ngợ liền.
Thu chen vào:
– Bác Tư nói hồi chú Duy rời Đà Nẵng ai cũng buồn. Có cô nào trong đó không?
Sáng cười:
– Cái đó thì có. Đêm giã từ Commandant uống say mèm, chẳng còn biết trời đất gì, tụi tôi phải đưa về nhà ‘cô ấy’ nhờ săn sóc. Lâu ngày quá quên mất tên.
Thu lại kết tội:
– Chú Duy bê bối quá.
Riêng Phương Thảo chỉ nhìn tôi, cười bằng mắt. Tôi ân cần thăm hỏi:
– Còn anh Sáng. Từ độ đó tới giờ đời sống ra sao?
Sáng vắn tắt:
– Thì cũng trôi theo dòng đời, nhiều lúc đói khổ, nhưng nhờ có nghề electronics cũ nên bây giờ tôi đang làm làm việc cho một hãng ngoại quốc, cũng khá sung túc, và còn dành dụm được ít tiền bạc cho con cái đi học.
Chỉ Phương Thảo, Sáng tiếp:
– Nó là con gái út của tôi. Chỉ được có hai đứa. Con chị nó đã lấy chồng, yên bề gia thất, tôi cũng mừng. Riêng nó cuối năm nay ra trường, cứ đòi đi du-học chứ không chịu chồng con gì cả.
Tôi ngập ngừng:
– Thế còn chị nhà đâu không thấy.
Phương Thảo cướp lời:
– Mẹ cháu qua đời lâu rồi. Chú coi cháu côi cút ‘zậy’ đó mà ba cháu ‘hổng’ thương.

Tôi thở dài:
– Xin chia buồn với anh, và vớí cháu. Phương Thảo à, chắc ba cháu phải yêu thương mẹ cháu và các cháu lắm nên mới gà trống nuôi con mấy chục năm nay. Cháu cám ơn ba cháu đi.
Sáng đưa tay dụi mắt:
– Nhà tôi cũng người Bắc như Commandant. Tới lúc các con tôi sắp nên người thì bả không còn. Thôi Commandant à, mình nhậu một chầu nghe.
Những bất ngờ chiều nay vẫn còn làm tôi choáng váng nên tôi tìm cách kiếu từ:
– Để lúc khác, anh Sáng. Tối nay tôi có hẹn nên phải đi bây giờ. Mình còn nhiều ngày giờ. Nếu anh cho phép tôi sẽ lui tới thường hơn. Ngoại trừ một đứa cháu, tôi cũng không còn có ai là người thân ở Sài-Gòn. Xin phép anh. Phương Thảo và các cháu, chú về nhé.
Phương Thảo nắm cánh tay tôi:
– Chú Duy.
Tôi im lặng đợi chờ. Thảo nhìn vào mắt tôi:
– Nhớ đường tới nhà cháu chưa?
Tôi nhìn vào đôi mắt long lanh trìu mến ấy, và nhẹ gật đầu:
– Làm sao quên được.
Sáng và Phương Thảo đưa tôi ra đến tận đầu ngõ, đứng đợi cho đến lúc chiếc taxi mang tôi đi lẫn vào bóng chiều nhạt nhoà.

(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận