VN88 VN88

Trở về nơi mù sương

Nhà Hữu ở cuối một con hẻm sát rạch Thị Nghè. Căn nhà nhỏ nhưng khang trang, có sân và cây hoa huỳnh-anh trước nhà. Tôi nghĩ gia-đình Hữu thuộc loại khá giả nên Hữu mới có ý-định xuất ngoại tiếp tục việc học. Hữu mời tôi ngồi ngoài phòng khách và xin phép tôi vào nhà trong có chút việc. Tôi kín đáo quan sát xung quanh trong lúc chờ đợi, và thật sự hài lòng là mình đã đạt được một mục đích nho nhỏ, bắt đầu một giai đoạn mới của cuộc đời như dự tính.
Cô gái, tôi nghĩ là người làm, vén tấm màn cửa ngăn cách phòng khách và nhà trong, rón rén bưng khay nuớc trà. Cô ta cúi đầu chào, mái tóc xõa che gần kín khuôn mặt, đặt tách trà nóng còn bốc khói trước mặt tôi:
– Mời chú Duy dùng trà.
Tôi mỉm cười:
– Cám ơn – và tần ngần không biết nói gì thêm.
Thay vì trở vào nhà trong, cô gái ngồi xuống chiếc ghế đối diện, liếc mắt nhìn tôi, tủm tỉm cười:
– Chú Duy không muốn gặp Vành Khuyên sao?
Tôi giật mình, nghĩ thầm:
– Vành Khuyên nào nữa đây?
Thấy tôi ngơ ngác cô gái che miệng cười:
– Cháu mới là Vành Khuyên. Hữu chỉ là anh họ, thuộc đám bạn con trai mà cháu thường đề cập với chú.
Thấy tôi vẫn ngồi ngẩn ngơ. Vành-Khuyên nói tiếp:
– Bộ tưởng ‘người ta’ là người làm trong nhà sao mà ‘hổng’ thèm nói chuyện.
Tôi bật cười, đúng là Vành Khuyên đây rồi. Bỗng dưng tôi trở nên hoạt bát:
– Chú đang ngẩn ngơ không biết gia-đình này làm cách gì mà lại mướn được một cô người làm dễ thương như vậy.
– Hứ, mới gặp mà chú đã ‘xạo’ rồi. Tên cháu là Phương Thảo. Đừng gọi Vành Khuyên ở nhà. Ba nghe thấy lại tưởng là cháu đòi đổi tên.
Tôi rơi từ ngạc nhiên này qua ngạc nhiên khác, nhưng lúng túng một hồi rồi tôi cũng hiểu hết. Chỉ vì con gái rụt rè nên Phương Thảo không dám tới gặp tôi ở chỗ lạ. Hữu được đề cử làm đại diện, nhận là Vành-Khuyên để xem thái độ của tôi như thế nào. Nếu tôi thất vọng, hoặc có thái độ và hành động như mấy ‘ông’ Việt Kiều kiêu căng thì ‘cho đi chỗ khác chơi’. Hữu chấp nhận nên tôi mới được mời về nhà gặp Vành-Khuyên thứ thiệt!

Cô bé làm lành:
– Cháu xin lỗi vì đã không ‘tín nhiệm’ chú ngay từ phút đầu. Nhưng mà chú đã từ một thanh niên biến thành ‘sư tổ’, ý quên, thành chú Duy, thì cũng để cho cháu ‘hóa phép’ chút xiú chứ.
Tôi cười xòa:
– OK. Thế là huề cả làng. Bây giờ cháu còn gì nghi ngờ nữa không?
Phương Thảo tươi cười lắc đầu, gọi với vào trong nhà:
– Hello, bây giờ các bạn ra được rồi!
Hữu bước ra, theo sau là một cô gái khác. Phương Thảo giới thiệu:
– Thu đấy, còn Hữu thì chú đã gặp rồi.
Chúng tôi vui vẻ chuyện trò, và càng lâu tôi càng thoải mái, thấy mình không xa cách lớp người trẻ bao nhiêu, trái lại còn có cảm tưởng như là đã quen biết với Hữu, với Thảo và Thu rất lâu ngày. Thu hỏi tôi:
– Chú về Sài Gòn mấy tuần rồi sao bây giờ mới tìm gặp tụi cháu?
Tôi đắn đo một chút rồi tóm tắt kể cho Phương Thảo và bạn bè của Thảo nghe về những ngày tôi ‘đi hoang’ với Jackie:
– Chú muốn thành thật với các cháu nên không dấu diếm, dù có chút riêng tư. Đó là lý do tại sao bây giờ chú mới đi tìm các cháu.
Thu phê phán thẳng thừng:
– Chú Duy bê bối quá. Mới ra khỏi nhà đã lăng nhăng!
Phương Thảo nạt Thu:
– Con Gà Tồ nầy!
Nhìn tôi Thảo hỏi:
– Jackie yêu chú vậy mà đành đoạn bỏ đi. Chú không biết cô ấy bây giờ ở đâu thật sao? Tội quá. Khổ vì tình chú nhỉ.
Tôi lắc đầu:
– Không, chú không biết Jackie bây giờ ra sao. Mà thôi cháu ạ. Một đoạn đời đã qua.
Hữu góp chuyện:
– Khổ thế thì Hữu cũng muốn khổ! Thu làm cho Hữu ‘khổ’ chút xíu đi.”
Chúng tôi cười vang trong khi Thu còn ngơ ngác. Tôi nhận xét:
– Hữu đẹp trai thế nầy thì trước sau gì rôi cũng ‘khổ’ thôi. Có qua Mỹ đừng tới San Francisco!
Thu hỏi:
– Tại sao?

Tôi tủm tỉm cười:
– Sợ mấy anh con trai khác sẽ bắt cóc Hữu. San Francisco là tổ của mấy chàng.
Hiểu ra Thu cười lăn lộn, còn Hữu mặt đỏ rần. Phương Thảo cũng cười:
– Chú Duy cái gì cũng biết, nếu qua được bên đó bọn mình cứ theo chân chú là chắc ăn.
Thấy đã khá lâu nên dù còn đang vui chuyện tôi đã định đứng lên cáo từ thì ba Phương-Thảo đi chơi đâu đó mới trở về. Phương Thảo giới thiệu chúng tôi:
– Đây là chú Duy, bạn của chúng con, ở Mỹ mới về nước dạy học, còn đây là ba cháu.
Tôi đưa tay bắt tay người đàn ông đã luống tuổi, có vẻ như đã già hơn tôi khá nhiều:
– Hân hạnh biết anh.
Ba Phương Thảo niềm nở:
– Tôi là Sáng. Mời anh cứ tự nhiên, – rồi như có chút ngần ngừ – Tôi trông anh quen lắm. Hình như đã gặp anh đâu đó.
Phương Thảo cười:
– Chú Duy mới về nước, và bận đi ‘giang hồ’ tuốt ngoài Hà-Nội, ba gặp thế nào được!
Tôi cười khổ:
– Phương Thảo đang kể tội tôi đó. Thực ra tôi trông anh Sáng cũng quen lắm.
– Xạo. Chú Duy lại xạo nữa rồi. Phương Thảo không tin.
Sáng xin lỗi, anh quay lưng vào nhà nhưng chỉ bước đi vài bước anh chợt quay lại:
– Xin lỗi anh Duy nếu tôi tò mò không đúng, tên anh có phải là Trần Quang Duy, ‘ngày xưa’ ở Đà Nẳng?
Tôi ngỡ ngàng:
– Vâng, tôi … tôi…
Sáng bật kêu lên:
– Commandant, trời ơi, Commandant!

VN88

Viết một bình luận