VN88 VN88

Trở lại cội nguồn

Bác Văn về rồi, căn nhà chung cư lại càng thêm vắng vẻ. Quái lạ ở đây sao nhà nào cũng đóng cửa im ỉm, như không có người ở. Không ai thèm để ý là có người lạ mới dọn vào. Sau này anh hai tôi có lần đã nói với tôi:
– Hồi mình mới vô căn nhà này, anh Hai có cảm tưởng là mình bước vào một hầm mộ trong một bãi tha ma. Mộ ai người nấy ở, chẳng ai dòm ngó ai dù những ngôi mộ nằm chen chúc, cận kề nhau…
Trên bàn ăn có một vài món ăn do Bác Văn dọn sẵn, nhưng Cha con tôi chẳng ai muốn ăn. Cha tôi đi từng phòng lo sắp xếp chỗ ngủ cho chúng tôi. Trông cái dáng điệu lòm khòm của Ông chả ai bảo là ông mới xấp xỉ ở tuổi bốn mươi. Trông Ông gìa quá…Tội nghiệp cho Ông, gà trống nuôi con lưu lạc xứ người. Ông trầm tư và ít nói từ ngày Mẹ tôi mất, sức khoẻ cũng yếu kém sau những năm dài lao động tù đầy, thiếu thốn. Dọn dẹp một hồi Ông bảo chúng tôi:
– Lại ăn một chút đi các con, …không đói cũng phải ăn một chút …
Để vui lòng Cha, anh em tôi ngồi xuống bàn ăn bên cạnh Cha, vừa nhai vừa lơ đãng nhìn qua khung cửa. Ngoài trời vẫn còn mưa, những hạt mưa rớt nhẹ trên mặt kiếng, chảy xuống làm cho những căn nhà bên kia đường lung linh, mờ ảo. Trời tối dần, những ngọn đèn đường đã bắt đầu chiếu sáng, ánh sáng vàng nhòe nhoẹt trong mưa. Đêm đầu tiên nơi này buồn đến thế.
Sáng hôm sau chúng tôi đã thật sự bước vào một cuộc sống mới. Rồi cũng dần quen, cũng có những niềm vui xen kẽ những hoài niệm về những ngày tháng cũ. Cha tôi cũng đã xin được việc làm sau vài tháng ăn tiền trợ cấp. Ông làm việc cho hãng thịt gà đông lạnh. Anh em tôi thì lại cắp sách tới trường. Cuộc sống tạm yên ổn cho đến một ngày…

Mười năm sau
Anh hai tôi đã bước vào đại học được một năm, còn tôi đang học lớp mười một thì Cha tôi lâm bạo bệnh. Bác sĩ cho biết Ông bị ung thư gan thời kỳ cuối. Anh Hai tôi đành bỏ học để đi làm thay Cha quán xuyến gia đình. Gần một năm sau thì Cha tôi mất. Trước khi nhắm mắt, xuôi tay Cha tôi trối với anh em tôi:
– Bằng mọi cách hãy đưa ba về bên Mẹ các con…
Trời tối xầm trước mặt hai anh em tôi
Mọi cánh cửa đi tới tương lai đều đã đóng lại. Anh em tôi lo hậu sự cho Cha cùng với sự giúp đỡ tận tình của Bác Văn và cộng đồng. Hai anh em tôi cùng đưa tay bấm nút dàn hoả thiêu. Tiếng lửa đánh nghe “cạch” đã xé nát tâm can chúng tôi. Chúng tôi nhắm mắt lại, qụy xuống khi ngọn lửa bùng lên …
Chúng tôi nhận lãnh bình tro cốt mang về căn hộ chung cư đặt trên bàn thờ Mẹ. Bàn thờ do chính tay Cha tôi đã lập khi mới tới đất này.
Những ngày tháng chao đảo bắt đầu của cuộc đời côi cút, lầm lũi đi về …Tôi chán cả sự học. Tôi xa lánh bạn bè. Tôi thu mình vào cái vỏ ốc và mong trời mưa, mưa hoài đừng dứt. “Mẹ ơi con biết rồi …Những hạt mưa rớt từ Thiên đàng cao vợi như đời con rớt lại nơi đất lạ xa xăm này. Biết đâu tìm về. Biết có đường về chốn cũ hay không?

Một trăm ngày cho Cha chỉ có hai anh em tôi thắp nhang tưởng nhớ. Anh Hai tôi ngồi kể lại cho tôi nghe những quãng đời mà Cha Mẹ đã qua. Những kỷ niệm ở quê xa và những chuyện vui buồn của Cha những ngày sống tạm dung nơi xứ người. Những câu chuyện tôi đã biết, còn nhớ hay đã quên …Chúng tôi nhớ Cha qúa chừng.
– Anh Hai à …Ba muốn mình đưa ba về với Mẹ …Anh còn nhớ không?
Anh tôi ngồi, đầu cúi thấp gật gù:
– Nhớ chứ …Anh nhớ chứ …Làm sao quên được …
– Vậy anh tính sao?
– Thuyên à …Anh nghĩ chưa phải lúc này …
– Không là lúc này thì lúc nào anh Hai …
– Em phải học cho xong đại học đã rồi mới tính Thuyên ạ …
– Không …em không học nữa …Học để làm gì khi Cha Mẹ không còn …Học để vinh thân hả …Em không …
Anh Hai tôi thở dài:” Vì cái gì thì cũng phải học …Anh mong em đỗ đạt thành tài …Cha Mẹ cũng mong như thế …”
Tôi buồn quá, đứng lên kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài. Ngoài trời vẫn những hạt mưa lất phất. Phố xá chiều nay như vắng vẻ hơn, thưa thớt những chiếc xe qua lại. Tối nói:
– Anh Hai à …Lúc nào em cũng nghĩ mình như hạt mưa. Anh nhìn kìa trên ngọn đồi kia những giọt mưa đang chảy xuống hối hả …Chúng hối hả đi đâu anh biết không …Chúng tìm về cội. …
– Em mơ mộng quá rồi Thuyên ơi … Cũng có những hạt mưa đã chạy vào một cái hũng, cái hang nào đó. Nó nằm im ở đó với cuộc sống phẳng lặng như những ao hồ. Sông thì chảy ra biển nhưng ao hồ thì không chảy đi đâu cả …
– Anh không về thì em cũng về. Em muốn về cũng là không muốn để Cha phải chờ đợi, không muốn để Mẹ phải trông mong …Mẹ đã nói với em trong giấc mơ hôm nào: Đời là cuộc hành trình tìm về, chúng ta đã đi một vòng quá xa rồi …

Anh tôi không trả lời, đứng lên đẩy cửa bước ra ngoài. Gío lùa vào nhà mang theo một chút hơi lạnh. Tiếng mưa rơi nghe rõ như tiếng gọi thì thầm của Mẹ. Tôi ngả người trên chiếc ghế sô pha nhắm mắt lại …
– Thuyên ơi! Trời mưa đó …Sao con không tắm mưa. Ra đây tắm mưa với Mẹ đi. Con gái cưng của Mẹ, ra đây.
Tôi thấy Mẹ đứng ngoài cửa sổ, cười rất tươi …Tôi vội bật ngồi dậy, lao về phía cửa sổ …Mẹ ơi! Chờ con chút nha. Tôi cởi phăng quần áo và chạy ra ngoài. Những hạt mưa dội trên thân thể tôi, cho tôi cảm giác dễ chịu làm sao. Mẹ tôi vuốt mái tóc ướt của tôi:
– Đã lâu lắm rồi con không tắm mưa phải không?
Tôi rúc vào trong ngực Mẹ, nũng nịu: Ở đây không thấy ai tắm mưa Mẹ ạ. Ở đây buồn lắm …Con nhớ nhà …
– Tội nghiệp con gái tôi …
Mưa như mỗi lúc một lớn hơn. Nước ở đâu tràn về ngập cả đường xá. Nước nhiều qúa làm thành cơn lũ. Nước cuốn trôi hai Mẹ con tôi. Tôi sợ quá ôm cứng lấy Mẹ. Nước mênh mông, mưa tối trời, chả còn biết phương hướng nào nữa …
– Thuyên ơi, Sao không vào phòng mà ngủ! Sao lại nằm đây?
Tiếng gọi của anh tôi đã đánh thức tôi dậy. Tôi ngơ ngác nhìn quanh. Hơi thở vẫn còn dồn dập, mồ hôi chảy ướt trán. Tôi đưa tay sờ trên tóc, kiểm soát lại quần áo …rồi lặng lẽ đứng lên bước về phòng. Ngoài trời mưa đúng là có nặng hạt hơn lúc buổi chiều.

(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận