VN88 VN88

Tôi yêu kẻ sát nhân

Tôi ép mình nhìn bảng danh sách rượu vang. Jerry đang nói nhỏ bằng
tiếng Pháp với người quản lý, trông anh khéo léo, bản lĩnh và rất đáng
yêu. Tôi đá chân Lou Ann dưới bàn để cô ấy đừng bị anh cuốn hút. Khi
tôi ngồi thẳng lên, nét mặt Jerry đột nhiên thay đổi.
Anh đứng bật dậy làm ngã những ly pha lê đựng nước trên tấm khăn trải bàn vải lanh trắng như tuyết.
“Xe của tôi!”, anh hét lên.
Chiếc xe Caddy của anh đang chạy chậm qua khúc quanh, bị cản lại vì
một chiếc khác đang lùi lại.
Jerry chạy ra cửa, mọi người nhìn theo.
Nhiều việc xảy ra cùng lúc. Người lái xe nhìn thấy anh qua kính chiếu
hậu, cố gắng lùi lại, bối rối, đụng Jerry và đâm sầm vào bức tường kế
bên khi Jerry đang ở phía sau xe. Rồi hắn nhảy ra khỏi xe, biến vào
bóng tối.
“Gọi giùm xe cứu thương!”, người quản lý hét lên trong khi tôi chạy về
phía Jerry. Laurence đến trước tôi.
“Cứ nằm im”. Tôi nghe Laurence nói. Anh cởi áo vét và đắp
lên Jerry trong khi giữ anh nằm yên. “Xe cứu thương sẽ đến ngay”.
“Fitzhugh”, Jerry thì thào.
“Em chắc cậu ấy không sao. Đừng lo. Em sẽ chăm sóc cậu ấy”, tôi ngốc nghếch hứa.

Mặc dù chiếc xe trông rất thảm hại, cái chuồng mèo vẫn nguyên vẹn, bị lật ngược, với con mèo giận dữ bên trong.Xe cứu thương đến. Tôi nhìn họ đặt thân hình bất động của anh lên băng ca. Thật là một ngày Lễ Tình yêu khủng khiếp. Đầu tiên là bà Patrickson. Bây giờ đến Jerry. Một cuộc tàn sát Lễ Tình yêu.
“Mình phải về, Lou Ann”, tôi nói, Cảm ơn bạn”.
“Gọi cho tớ nhé”, cô ấy nói và siết tay tôi, tỏ ra rất ái ngại. Tôi ngồi vào chiếc Corvette với Fitzhugh trong cái chuồng mèo.
Ôi, Jerry,anh là ai? Tôi nghĩ và muốn khóc. Có thể anh ấy đã cố giết tôi vì anh là người tâm thần và thay vào đó đã giết bà Patrickson…
Khi tôi bước ra khỏi thang máy, cái chuồng mèo đập mạnh vào chân tôi.
Dấu băng dán chéo và thông báo của cảnh sát trên cửa phòng bà
Patrickson như một lời cảnh cáo. Cẩn thận! Tôi dũng cảm bước vào phòng mình, đặt cái chuồng xuống và mở cửa chuồng. Fitzhugh
vẫn ngồi bên trong, nhìn tôi trừng trừng.
“Tao không sợ đâu”, tôi nói với nó, cảm thấy một sự trống rỗng bên
trong mà tôi nghĩ là vì chưa ăn tối. Tôi đi về phía nhà bếp.
“Nhưng tôi sợ”, một giọng nói vang lên. Một bàn tay bịt chặt miệng tôi
trước khi tôi kịp quay lại. Một bàn tay khác nắm cánh tay tôi và bẻ
quặt ra sau lưng.
“Cô đã đoán ra phải không?”, giọng ấy nói tiếp, “Tôi tưởng cô sẽ đổ
tội cho thằng bạn trai đẹp mã của cô nhưng khi cô gọi tôi biết là
không. Tệ quá, em bé. Đáng lẽ chúng ta có thể tốt với nhau”.
“Mac?”, tôi lắp bắp qua những ngón tay đè mạnh lên miệng
tôi, “Cô ruột của anh?”.

“Cô ruột rất giàu của tôi. Chủ một loạt nhà như thế này nhưng bà ấy cứ sống với những con chim hoàng yến chết tiệt và coi tôi như một thằng bé sai vặt. Cái thằng Jerry cô rất thích ấy đến thật đúng lúc. Khi tôi bảo thằng cha ở phòng trước mặt nhận diện nó, tôi sẽ thoát”.
Tôi cố vùng ra. Những ngón tay của Mac bấm sâu vào miệng tôi. Tôi cảm thấy vị máu. Bàn tay kia của hắn vặn tay tôi mạnh tới mức tôi tưởng nghe tiếng xương kêu răng rắc.
Tôi cắn hết sức vào bàn tay trên miệng. Hắn giật tay ra và tôi thét lên.
“Bây giờ mày cũng giống những con khác, đồ chó cái!”,
Mac hét lớn.
Hắn chồm tới để trói tôi lại. Ngay lúc đó, một con vật lông lá nhảy
lên đầu hắn. Đến lượt Mac thét lên trong khi những móng vuốt chết
người cào vào mắt, vào da đầu và xé những mảng da lên trên lưng hắn.
Tôi lao ra cửa và mở toang ra, thở hổn hển. Ông Jaspers
đang đứng trước cửa phòng mình:
“Tiệc thú rừng hả? Cô có con mèo trong đó à?”.
“Có tên đã giết bà Patrickson. Gọi cảnh sát đi”.
Để cửa mở, ông Jaspers quay vào gọi điện thoại. Tôi đứng ngoài hành
lang, nghe tiếng thét bên trong. Tội nghiệp Fitzhugh. Mong sao nó
không bị chứng bệnh gớm ghiếc nào vì cắn hắn. Mac khập khiễng đi ra,
chửi rủa và trượt té, máu chảy ròng ròng xuống mặt khi xe cảnh sát hụ
còi chạy đến. Tất cả những người thuê nhà ở tầng của tôi đứng đầy hành lang nhìn Mac bị còng tay dẫn di. Fitzhugh đang rửa mặt và có vẻ tự mãn. Lần đầu tiên tôi cảm thấy biết ơn một con mèo.
Hôm sau, tôi đến bệnh viện. Jerry ngồi trên giường, một chân bó bột.

Dùng cả hai tay nắm tay tôi, anh nói, giọng khàn khàn:
“Donna, anh tưởng là đã mất em rồi”.
“Sao anh lại nghĩ thế”. Trông anh xanh xao nhưng rất tuyệt, mái tóc
sẫm lại rối, ánh nắng buổi sáng chiếu vào quai hàm cương quyết. Tôi kể anh nghe chuyện Mac. Cảnh sát nghĩ hắn là người đã tấn công những phụ nữ đó, lợi dụng vai trò người quản lý tài sản . Tôi đợi anh hỏi thăm về con mèo.
“Ôi em yêu. Hắn có làm bị thương không? Em có sao không”.
Anh vuốt tóc tôi và tôi khóc trong tay anh.
“Anh là một thằng ngốc”, anh nói, “Anh mong em sẽ không
để một vật nhỏ như con mèo chen vào giữa chúng ta”, anh hôn lên cổ, lên má, lên môi tôi. “Anh có thể cho mẹ anh con mèo”.
“Ồ không. Chúng em đã hiểu nhau rồi. Em nghĩ em sẽ thích
cậu ấy”, tôi thì thầm, “Em đã được một bài học”. Tôi sẽ không bao giờ để anh biết chúng tôi đã suýt mất nhau vì sự tưởng tượng quá đáng của tôi.
Năm nay, Thần Tình yêu có lẽ đã đến trễ một ngày, nhưng Jerry và tôi
sẽ có nhau mãi mãi.

(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận