Đang bâng khuâng thả hồn về dĩ vảng, Cọp giật mình vì tiếng rao bán vé số. Cái tiếng AI kéo dài thành tiếng Ảỉ nghe thật là quen thuộc. Cọp nhìn ra phía ngoài thấy có một con bé toàn thân kín mít trong tấm áo mưa và chiếc nón lá, nhưng bàn tay nhỏ bé đang chìa ra khỏi áo cầm một cọc vé số dược bao kín bằng bao nylon, phất qua phất lại chào mời. Như có cái gì thúc đẩy, Cọp đưa tay gọi con bé vào.
Nghe tiếng gọi, con bé mừng lắm quày quả bước tới. Trước hết nó tháo cái aó mưa thả xuống nền, bỏ nón lá xuống, và lấy cả hai tay vuốt hết những giọt nước mưa trên mặt rồi kéo cả đôi tay ra phía sau túm mái tóc lại cho gọn. Cọp suýt nữa kêu lên. Ngày xưa con Hoa khi vào nhà nó bán bánh mì cũng làm những động tác như cô bé này. Và khi nó tiến lại gần thì, trời ơi, hình như là nó giống con Hoa lắm! Cọp nói “hình như”bởi vì đã ba mươi năm rồi, ký ức dù sao cũng đã nhạt phai.
Cọp ra dấu cho con bé ngồi xuống.
-Con còn nhiều vé sô không? Cọp hỏi
-Chừng ni. Con bé đưa hết cả bọc cho Cọp.- Mai xổ rồi chú. Dễ trúng lắm.
Cọp đang bồi hồi trong dạ cũng suýt bật cười.
-Mai xổ rứa con nhắm bán hết không?
Khuôn mặt nó có vẻ đăm chiêu, thở nhẹ
-Chắc là không mô chú ơi. Dạo ni cái chi cũng ế ẩm…
Vậy chú mua hết số vé này …được không?
-Dạ được chơ- nó hí hửng- Cám ơn chú.
-Nhưng mà chú hỏi con mấy điều này con phải trả lời thiệt nghe?
Nó có vẻ chần chừ- Da…được.
Cọp thấy gương mặt con bé xịu xuống như sợ Cọp sẽ không mua hết vé số nếu nó không trả lời được, làm Cọp thấy bất nhẫn, vội vàng trấn an
-Thôi coi như chú mua hết rôì đó. Chừ con biết thì trả lời. Không thì thôi.
-Dạ. Chú hỏi chi ? Con bé nói như reo, sợ Cọp đổi ý.
– Con tên chi? Mấy tuổi rồi?
– Tên Hường. Mười tuổi.
– Rứa mạ con tên chi? Cọp hồi hộp chờ.
-Con không biết.
Câu trả lời làm Cọp thất vọng. Tại sao nó không biết ? Nhìn mặt nó buồn buồn như có điều chi tâm sự.
– Con 10 tuổi rồi mà không biết tên mạ con à?
Hường mắt đỏ hoe ngập ngừng
-Con nói thiệt… Mạ con chết rồi, lúc con còn nhỏ nên con không biết tên mạ con.
Cọp bỗng thấy hối hận khi không lại khơi dậy nỗi buồn của con bé .
-Còn ba con mô?
-Con không có ba. Con chỉ nhớ là mình có mạ thôi. Con không có ba.
Cọp hỏi thêm :
– Mạ con làm răng mà chết?
-Họ nói là mạ con nghèo quá, không có tiền mua thuốc nên bịnh quá chết.
Có thể nào đây là một sự trùng hợp không? Con bé này tên là Hường, cái tên mà Cọp cảm thấy có một sự liền lạc với tên Hoa. Hoa Hường. Nó không có ba, và mạ nó nghèo bịnh không có tiền thuốc men mà chết. Cọp buột miệng hỏi:
– Có phải mạ con tên Hoa không?
Hường ngơ ngác
-Con không biết. Mà răng chú nói mạ con tên Hoa?
Cọp chưa kịp trả lời, con bé đã vội vàng đứng dậy.
-Chú ơi con phải về, không thôi trể giờ họ đóng cửa. Cám ơn chú.
Nói xong nó lấy nắm tiền của Cọp đưa không kịp đếm, khoác vội chiếc aó mưa băng mình ra cửa thật mau.
Cọp ngẩn ngơ trông theo và kịp thấy con Hường bị trợt chân ngã sóng soài. Như một phản xạ Cọp la lên.
– Coi chừng Hoa … và phóng mình theo .
Tới ngang ngưỡng cửa Cọp thấy một chiếc dép của con Hường lúc té bị sút ra. Cọp cầm chiếc dép xỏ vào chân con Hường đang ngồi suýt soa.
-Con có sao không?
Con bé Hường không trả lời. Nó thân thiết dựa vào Cọp và hỏi lại.
-Chú ơi, răng mà chú kêu con là Hoa rứa? Mạ con tên Hoa thiệt hả chú? Chú biết mạ con hả chú?
Cọp lặng thinh. Con Hường nhìn mặt Cọp hỏi
– Răng mà chú khóc?
Cọp chùi mặt
– Không phải mô. Nước mưa đó.
Con Hường bỗng đứng dậy hốt hoảng.
-Chú ơi con phải về. Trễ rồi.
Nó vùng đứng dậy chạy được mấy bước, chợt quay lại nói
-Chú là bạn của mạ con thiệt hả chú? Chú có hình của mạ không? Tối mai chú tới đây nữa cho con coi hình của mạ con nghe chú?
Nó hỏi một hơi và băng mình chạy đi không cho Cọp kịp trả lời một câu nào.
Bóng Hường đã khuất vào màn đêm mà Cọp vẫn đứng bất động.
Mưa vẫn rơi…
Đứa bé này có phải là đứa con mồ côi của Hoa không? Hay nó chỉ là một trong muôn ngàn đứa bé lam lũ kiếm sống khắp nẻo đường quê hương? Cọp nhớ lại lúc xỏ chiếc dép cho con bé Hường, nó thấy một cảm giác rất ấm áp, thân tình. Cọp bỗng thấy tiếc là ngày xưa phải chi Cọp cũng biết cầm chiếc dép trả lại cho con Hoa thì biết đâu chừng mọi sự sẽ khác đi một chút, tốt hơn một chút? Phải chi cái nghèo không đeo đuổi cuộc đời của mạ con Hoa, nếu bé Hường chính là con gái của Hoa. Và, phải chi không hề có cuộc chiến để ba con Hoa không đi lính chết để Hoa không phải đi bán bánh mì mưu sinh lúc tuổi còn thơ. Phải chi Cọp có thể mua vé số cho bé Hường hằng ngày. Phải chi, phải chi…
Suy nghĩ mông lung không làm Cọp quên rằng sớm mai Cọp phải rời Huế trở lại Sàigòn để kịp chuyến bay về Mỹ. Vợ và con đang chờ Cọp ở Cali.
Chiều mai khi con Hường trở lại đây, chắc là nó sẽ ngồi chờ và thắc mắc cái ông tốt bụng hôm qua đi mô mà lỗi hẹn với nó? Có lẽ hôm sau, rồi hôm sau nữa…nó cũng sẽ tới đây với hy vọng thấy được hình và nghe chuyện của mạ nó. Không biết là nó sẽ chờ đến bao lâu vì không ai nói cho nó biết rằng cái ông đó bây giờ đã ở xa, xa lắm…
“Xin lỗi Hoa – Xin lỗi Hường”
(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)