Vừa bước vào cửa lớp tôi nghe các bạn kháo nhau:
– Mai mốt nó lên máy bay rồi.
– Sao nó kín miệng quá vậy .
– Vậy là không kịp thi tốt nghiệp rồi.
Ra là lớp tôi có người xuất cảnh, mốt đi rồi mà bây giờ mới cho bạn bè biết, ai mà kín miệng quá vậy kià. Tôi hỏi nhỏ Tú “lanh chanh” :
– Ai mà “cà chớn” quá vậy?
– Giỏi há. Lớp trưởng của ông chớ ai.
– Hả ? Vân… sắp xuất cảnh.
“Ta nghe có lầm chăng” tôi sửng sốt, sao Vân không nói cho mình biết gì hết vậy. Tôi nghe như xoong chảo nồi niêu vỡ loảng xoảng trong bụng, tôi không còn tâm trí đâu mà nghe giảng nữa, chỉ muốn tan học cho mau để hỏi cho chắc ăn. Cầu trời cho tai tôi bửa nay có vấn đề.
Chuông reo tan trường. Tôi và nhỏ cùng về trên con đường đầy me, mọi khi tôi thấy nó đẹp lắm nhưng hôm nay trông nó cũng buồn chi lạ. “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Nhỏ đạp xe thật chậm, tôi cũng vậy. Ngang qua một tấm biển quảng cáo tôi bỗng nhớ lại chuyện cũ. Tôi ngập ngừng chỉ cho nhỏ thấy
– Vân có nhớ tấm biển “Đại hạ giá” không?
– Nhớ chớ! Sao?
– Vân nè… thật ra… hôm đó.
– Vân biết rồi, tại Vân nói nặng Lâm nên Lâm cho Vân quê độ trước lớp cho bõ ghét chớ gì.
– Ủa! Vân biết hết rồi hả?
– Ừ! Lâu rồi… ngay lúc quê độ.
– Sao Vân im lặng cho tới bây giờ.
– Hổng im lặng Lâm đâu có chịu học.
Thì ra là vậy. Tôi chợt xấu hổ, suýt chút nữa xe tôi đâm sầm vào xe nhỏ. Im lặng. Tôi mong con đường dài mà sao nó cứ ngắn dần, ngắn dần đến khúc quanh, nhỏ khẽ nói:
– Tối mai có buổi tiệc chia tay ở nhà Vân, Lâm đến nha.
Tôi gật, nhỏ cười đạp xe đi. Tôi bỗng thấy nhỏ dễ thương hơn bao giờ, mà không phải, lúc nào nhỏ cũng dễ thương hết chỉ tại con người của tôi có vấn đề cho nên không nhận ra đó thôi.
“Phải chi hồi đó mày nhìn kỹ giùm tao một chút thì đâu đến nỗi… đồ không biết điều”, tôi rủa thầm con mắt chết tiệt của tôi. Tôi đạp xe về nhà, lòng không bình thản như mọi ngày và biết chắc một điều đêm nay tôi mất ngủ.
Rồi bửa tiệc chia tay cũng đến. Bạn bè tôi tới đầy đủ. Đám bạn nhao nhao mỗi đứa một câu.
– Qua đó nhớ viết thư về cho tụi này nha.
– Mai đi rồi hổng biết “linh hồn tượng đá” có khắc tên ai không vậy?
– Qua đó có chồng thì nhớ cho bạn bè hay đó nghe chưa.
Mỗi người một câu, ồn ào náo nhiệt. Cuối cùng rồi tiệc cũng tàn, bạn bè ra về hết. Tôi với nhỏ đi dạo trong mảnh sân con trước nhà, tôi hỏi khẻ:
– Mai đi rồi Vân có buồn không?
– Buồn lắm chớ.
– Buồn mà sao Vân không khóc như các bạn đã khóc tiễn Vân?
– Có những chuyện không thể diễn tả bằng nước mắt.
Không gian vắng lặng, chỉ có gió và trăng. Tôi quay sang nhỏ:
– Lâu lâu Vân có về không?
– Không. Vân sợ
– Vân sợ gì?
– Vân sợ mặt trời xích đạo sẽ nung chảy thành nước.
Và nhỏ đi như chạy vào nhà. Tôi đứng yên như phỗng đá ngớ ngẩn nhìn theo.
Ngày hôm sau, nhỏ và gia đình lên máy bay, mang theo tất cả, chỉ để lại trong tôi một thắc mắt của tối chia tay.
Bây giờ đã mấy năm qua rồi nhưng tôi vẫn chưa tự trả lời được: Mặt trời xích đạo là gì nhỉ? Đã bảo tôi ngu lắm kia mà.
(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)