Chàng thanh niên hơi mỉm cười:
-Đâu có, mình tôi sao làm được tới “tư sản mại bản”, nhưng ông bà đi Tây Ninh chưa về, vô đây ngồi nói chuyện một chút.
Huệ cũng cười:
-Thôi đi, đừng có dụ khị.
Chàng thanh niên vẫn cười:
-Mình lớn cả rồi, ai mà dụ khị được ai, làm bạn với nhau cho vui vậy thôi.
-Đứng đây nói chuyện cũng được vào trong nhà làm gì, trời nóng muốn chết!
-Vậy thôi, để tôi chạy vào lấy hai cái ghế mình ngồi nói chuyện. À quên, tôi là Quyến, còn đằng ấy là gì nhỉ?
Huệ đáp cụt ngủn:
-Huệ.
Quyến lại cười:
-Chà, cái tên đẹp lắm đó. Quyến thích hoa huệ hơn tất cả mọi thứ hoa.
Dù biết anh chàng nịnh mình, Huệ vẫn thích, nhưng lại nói:
-Đừng có xạo nghe. Mới nghe nói cái tên đã nói thích cái nọ cái kia rồi.
-Thích thì nói thích chứ biết nói sao bây giờ. Thích cũng không cho nữa thì người đẹp Sài thành khó thật.
Quyến chạy vào nhà mang ra một cái ghế dài. Huệ nhìn cái ghế, hỏi Quyến:
-Sao nói mang hai cái ghế lại chỉ vác một cái ra?
Quyến cười:
-Huệ tính coi, một cái ghế này vác đã muốn xệ vai, mang hai cái gì nổi. Mà nói thật, cái “băng” này Quyến đóng đấy, mang ra khoe Huệ, ngồi thử xem có được không. Coi vậy mà chắc lắm, hai đứa ngồi không sao đâu, bảo đảm không thể gãy được.
Huệ cười, nói:
-Còn nếu gãy thì kể như bỏ, phải không?
Quyến không trả lời câu hỏi nhưng mời mọc:
-Thôi ngồi xuống đi, thử mới biết được, bảo đảm mà!
Quyến vừa nói vừa kéo tay Huệ nhưng Huệ giật tay ra:
-Đừng có lợi dụng chứ, mới nói mấy câu đã đụng tay đụng chân rồi.
Quyến làm bộ than trời:
-Trời đất! Đụng tay đụng chân thì có béo bở gì đâu. Phải chi tôi ôm Huệ hôn đại mới nói được là tôi lợi dụng.
Huệ chợt đỏ mặt, thằng cha chết tiệt này ăn nói nham nhở chưa bao giờ thấy, nhưng nàng cũng nhận là Quyến nói chuyện có duyên và thoải mái. Nàng ngồi xuống một đầu ghế, mắt nhìn dây mướp đang khoe mấy bông hoa vàng trên cái giàn quá lớn. Bên kia giàn, một bụi cây rừng còn sót lại, che bóng râm rợp cả khu đất nhỏ bé trước nhà.
-Ở đây mát mẻ, nhà Huệ chẳng có bóng cây nào ở trước cửa, buổi chiều nóng muốn chết!
-Vậy buổi chiều Huệ tới đây ngồi chơi, tụi mình nói chuyện với nhau cho vui.
Huệ cười vì thấy Quyến lợi dụng tối đa những sơ hở của nàng:
-Huệ tới đây ngồi chơi rồi anh lại nhà Huệ nấu cơm giùm, nhé?
-Đừng có chê khéo tôi là không biết nấu cơm. Nghề lắm đó! Từ ngày lên đây đến giờ đủ tốt nghiệp “đại học tổng hợp” rồi, làm được mọi chuyện. Nấu cơm, giặt quần áo, lau nhà. À quên, không có lau nhà, nhà nền đất không cần phải lau, chỉ thỉnh thoảng quét sơ sơ. Rồi còn nhiều nữa. Cái giàn khổ qua này là Quyến làm đó, trông vĩ đại không?
-Mới nghe sơ sơ là biết anh xạo không ai bằng. xạo quá là nghỉ nói chuyện đó, nghe?
-Mới nghe nói thì tưởng xạo nhưng không có đâu, người tính tình cởi mở thường hay bị tiếng oan, nhưng quen lâu rồi mới biết.
Huệ nói tiếp:
-Biết là xạo…
Quyến cười:
-Mới quen nhau mà chọc quê tôi quá vậy nè!
Huệ chợt hỏi:
-Lên đây ở buồn không?
-Buồn muốn phát khóc, có điều kẹt là con trai khóc coi nó kỳ quá nên ráng nín. Gặp Huệ mừng quá nói tía lia làm Huệ tưởng là mình xạo, đủ biết là mừng đến độ nào. Quên nữa, Huệ uống gì để Quyến lấy. Nói thật, nhà chỉ có nước đun sôi để nguội thôi, uống tạm nghe. Lần sau Huệ đến là có trà uống đàng hoàng. Ông bà hôm nay đi Tây Ninh về thế nào cũng mua trà, cả nhà ghiền trà nên uống chóng hết lắm!
-Thôi khỏi, anh nói nhiều chắc anh khát nước chứ Huệ không khát đâu.
Quyến nhìn Huệ tinh quái:
-Hoa hồng mới nhiều gai chứ hoa huệ có gai đâu mà sao tôi cứ bị gai đâm vào tay hoài nè!
Thấy Quyến có duyên, nói chuyện cũng đỡ buồn. Huệ nói:
-Vậy bây giờ mình nói chuyện đứng đắn nghe. Lâu lâu mình gặp nhau nói chuyện cho vui, nhưng Huệ không dám vào nhà đâu, mình đi vòng vòng nói chuyện thích hơn.
-Vậy chiều mai Huệ có rảnh không?
Huệ do dự:
-Huệ cũng không biết nữa, nếu rảnh Huệ sẽ đi vòng vòng ở đây hóng gió, nếu anh cũng rảnh thì ra nói chuyện chơi. Hay anh ra khu nhà Huệ đi, nhưng đừng vào nhà, trong nhà vừa nóng lại không có chỗ ngồi. Cả nhà có chút xíu bằng cái lỗ mũi, đặt hai cái giường là hết rồi!
Nói xong Huệ đứng lên ra về. Trên con đường cỏ tranh mới mọc thỉnh thoảng nàng lại bị vấp vì đầu óc luẩn quẩn toàn những hình ảnh của Quyến. Chợt Huệ thấy mình dễ dãi quá, đáng lẽ phải làm cao và tỏ ra lạnh lùng một chút. Nàng nghe nói đàn ông họ chỉ thích loại con gái khó khăn. Dễ dãi quá là họ chán nản liền. Huệ băn khoăn không biết điều người ta nói có đúng không. Có điều, đối với Huệ, cố giữ cho vẻ mặt mình trang nghiêm không phải là dễ, bên trong cái vẻ con gái của Huệ vẫn là con bé Huệ nhí nhảnh, dễ vui, dễ buồn, và cũng hơi dễ dãi với đám bạn trai.
Đêm hôm đó Huệ lại khó ngủ, trằn trọc mãi trên cái giường ở một góc nhà. Bên ngoài tiếng gió hú như âm vang từ cõi mơ hồ nào đó vọng lại, và tiếng côn trùng đủ loại đang hoà tấu một khúc nhạc chỉ có một nhịp điệu buồn buồn.
Bỗng Huệ nghe tiếng súng nổ, lúc đầu còn rời rạc, sau hàng loạt, xóa tan bầu không khí tĩnh mịch của đêm khuya. Lâu lắm Huệ không còn nghe tiếng súng, bỗng nàng nhớ lại những ngày xưa, nhất là những ngày ở Buôn Mê Thuột, đêm đến nàng thường nghe tiếng nổ ở đâu đó vọng lại, đôi khi tiếng súng nghe rất gần như ngay ở bên hông nhà.
Huệ chợt nghĩ đến Lan, mới lấy chồng rồi mất tích trên đường di tản. Hình ảnh Lan, Huệ tưởng sẽ không bao giờ quên, bỗng mơ hồ như sương khói, nàng không thể hình dung một nét nào rõ rệt trên khuôn mặt Lan, trừ cái nốt ruồi đen nhỏ trên má.
Khi Lan còn sống, ai cũng nói nốt ruồi đó là nốt ruồi duyên, Huệ cũng thấy nốt ruồi đó đẹp. Có lần Huệ lấy chút mực đen chấm lên má, giả làm nốt ruồi, nhưng chính Huệ lại chẳng thấy đẹp gì cả nên đành xoá bỏ liền.
Chợt hình ảnh Quyến hiện ra trước mặt cười cười nói nói. “Mỏng môi hay hớt!”, mẹ Huệ thường nói vậy, và chắc là đúng với Quyến rồi! Môi Quyến cũng mỏng và hơi đỏ. Huệ chợt tủi thân khi nhìn đến môi của mình, nếu không có chút son tô lên trên thì chắc không đỏ bằng môi của Quyến!
Sáng hôm sau Huệ thức dậy trễ hơn nhưng vẫn thấy người nặng nề hơn mọi ngày. Cái cảm giác nặng nề của người mệt mỏi. Bỗng Huệ ngán ngẫm khi phải bắt tay vào làm những công việc hằng ngày nàng vẫn làm, mà trước đây nàng cảm thấy hình như nó nhẹ nhàng hơn.
(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)