VN88 VN88

Tình yêu muộn

Nghe ông Sinh nói tới đó, cô vợ liền co rúm người lại, hai tay bưng lấy mặt rồi gục xuống bàn mà rên rỉ. Lát sau cô ta ngẩng lên, khuôn mặt ngoe ngoét những phấn son cùng nước mắt, miệng mếu máo:
– Anh nỡ đang tâm làm như thế thật à?
– Bằng mọi giá tôi phải tìm ra sự thật – Sinh dứt khoát.
– Tôi xin anh hãy thương những đứa trẻ chúng chẳng làm gì nên tội. Bây giờ chúng sẽ sống thế nào nếu biết anh không phải cha đẻ của chúng. Tôi không muốn lừa dối chúng, nhưng chính tôi cũng không dám chắc cha đẻ của chúng là ai nữa! -Vợ Sinh vừa kể lể vừa nức nở rền rĩ. Bao nhiêu cái nanh nọc giảo hoạt hằng ngày biến đi đâu hết cả. Bây giờ cô ta chỉ còn một hình hài rũ rợi, xộc xệch với những giọt nước mắt. Sinh cũng ngồi thượt ra, hai tay ôm lấy đầu. Chút hy vọng nhỏ nhoi nơi căn nhà này đã hoàn toàn đổ vỡ!
Sau cùng, như chợt nhớ ra, ông Sinh nặng nề đứng lên lục tìm một tờ giấy cất trong ba lô, nói với cô ta giọng nhát gừng:
– Tôi đồng ý nhận làm cha của hai đứa nhưng với điều kiện cô phải ký vào đơn ly dị này. Giải quyết xong tôi sẽ đi và không quay trở lại đây nữa.
– Anh nói thật chứ? – Cô nàng kia ngẩng lên ngỡ ngàng hỏi lại.

Cô không đủ tư cách hỏi tôi! – Ông Sinh rít lên – Nhưng tôi cũng nói cho cô yên tâm, tôi không thèm lừa dối loại người như cô đâu.
Cô vợ Sinh len lét ký vào tờ đơn ly dị. Ông Sinh gập tờ đơn đút vào túi áo rồi vơ chiếc ba lô quay trở lại đơn vị ngay. Tranh thủ mấy ngày phép còn lại ông mang tờ đơn đến tòa án quận, hy vọng sớm được giải quyết để nhanh chóng thoát khỏi cơn khủng hoảng đang muốn xô ông gục ngã. Tay cán bộ tòa án hờ hững nhận tờ đơn, nhìn lướt qua rồi trố mắt hỏi ông Sinh:
– Bà ấy tự nguyện đồng ý đấy chứ?
– Vâng! Mong các đồng chí xem xét giải quyết giúp chúng tôi càng sớm càng tốt. Tôi là quân nhân nên thời gian hạn chế lắm.
– Chắc ông lại kiếm được chỗ nào tươi trẻ hơn rồi chứ gì? Nhưng mà chuyện này không dễ đâu. Muốn nhanh thì ông phải tích cực đầu tư vào.
– Đầu tư cái gì cơ? – Ông Sinh ngẩn ra.
– à, đại loại muốn được việc thì phải chi ra…

Ông Sinh hiểu rằng cần phải có khoản đút lót, đút lót để được công nhận rằng cái gia đình của anh đã hoàn toàn tan nát. Rằng sau ngần ấy năm lăn lộn chiến trường bây giờ ông đã là tay trắng. Cái kẻ đang ngồi kia, ông đã gọi là “đồng chí”, vậy mà hắn còn nhè vào cái chỗ đau đớn nhất khốn nạn nhất của đời ông mà bóp nặn, mà húp híp! Máu trong người ông Sinh như sôi lên, ông muốn túm ngay lấy cái mặt hùm hụp kia mà bóp cho nát thành bùn đất. Nhưng rồi ồng kịp kìm lại:
– Xin anh cảm thông cho. Cánh lính chúng tôi bao nhiêu năm nay toàn ở chiến trường, chưa kịp chuẩn bị gì cả.
– Thôi đi, tôi lạ gì các ông! Đã “chiến đấu” lại còn tiếc “đạn”?
– Thế… bao nhiêu thì được hả anh? – Ông Sinh ra bộ ngập ngừng.
– Nói nhanh nhé! Năm chỉ đưa đây tôi chạy cho. Chỉ mươi ngày sau là ông “xổ lồng” liền!
– Thôi được! Tối nay tôi sẽ gửi anh luôn. Hẹn gặp anh ở chỗ… – Ông Sinh hạ giọng. Tay kia nghe xong cười tít mắt, bắt tay tạm biệt tử tế…
Ông Sinh dừng lại gắp đồ nhắm mời tôi, hai cốc bia lại “cạch” một lần nữa rồi ông mới tiếp tục:
– Cậu bảo bọn tớ bao nhiêu năm đi “oánh nhau”, toàn là đạn bom, máu lửa, ai biết gì đến “cây”, đến “chỉ”. Thế mà cái thằng ấy lại cho rằng bọn mình vào nam ra bắc kiếm chác được nhiều lắm. Ông Sinh hẹn tay kia ra một chỗ vắng ngoài vườn hoa. Vừa gặp, ông đã túm cổ áo hắn, giọng rít lên trong hai hàm răng nghiến chặt:
– Mày muốn giở trò bòn rút cả những nỗi bất hạnh của những thằng lính như tao hả đồ khốn nạn?

Hai cú đấm, một cú đá, cái thân hình núc ních của tay kia nhủn ra như một đống bùn nhão. Ông Sinh phủi tay, nhổ bọt quay đi. Được khoảng mươi bước, ông nghe thấy thằng kia gầm gừ đe doạ: “Mày sẽ biết tay ông!”, quay lại thì đã thấy hắn ta lủi mất hút vào bóng những hàng cây tối om.
– Hôm ấy về nghĩ lại tớ thấy mình cũng vụn vặt và tầm thường quá – Ông Sinh quay sang giãi bày với tôi:
– Cái kiểu đối xử võ biền ấy thực ra chẳng hay ho gì. Nhưng mà… hì … hì… nghĩ được thế thì cũng đã xong việc rồi!
Sau đấy ông Sinh bị thằng cha kia đâm đơn kiện, suýt nữa thì phải ra tòa. Một quyết định kỷ luật cách chức chỉ huy, hạ hai bậc quân hàm, một quyết định phục viên ra quân đã đưa ông Sinh ngoặt sang một nẻo đời khác.
– Tiếc quá! – Tôi chậc lưỡi xuýt xoa – Giá không có cái “cú” ấy thì bây giờ anh phải là ông tướng rồi!
– ờ, cũng tiếc cái công học tập, rèn luyện – Ông Sinh gật gù với tôi – Nhưng quay trở lại vật lộn với đười thường tớ mới thực sự tìm được hạnh phúc cho mình. Với lại cậu tính, ai mong súng ngắn, súng dài để mà chinh chiến suốt làm gì?
Nói tới đây ông tự thưởng cho mình một tràng cười sảng khoái cùng một tợp bia lớn, rồi theo đà hưng phấn, ông kể tiếp:
– Tớ về quê, ruột thịt chẳng còn ai, bơ vơ lắm! Ngoài cái ba lô trên lưng, tớ chẳng có gì cả. Vậy mà không ngờ Khanh đã đến với tớ vào lúc ấy, ai cũng bảo tớ số đào hoa, hà.. hà…
Biết tin ông Sinh bị kỷ luật, phục viên về quê, Khanh lần theo địa chỉ trong những bức thư cũ và gặp Sinh vào một buổi chiều vàng suộm. Họ đã lao vào vòng tay của nhau như một định mệnh trong tiếng thổn thức của người con gái:
– Em yêu anh! Chỉ anh thôi…

Sinh – Khanh lấy nhau, cưới nhau bằng ba mâm cỗ mời họ hàng. Họ chọn nơi này, vừa gần chỗ Khanh chuyển tới dạy học, vừa êm ả yên tĩnh, để làm nơi sinh cơ lập nghiệp. Những ngày đầu gian nan lắm! Sinh phải xoay đủ nghề. Bây giờ thì họ đã là một gia đình thuộc loại khá giả trong vùng.
– Thế còn hai đứa con gái của anh? – Tôi chợt nhớ ra và hỏi ông Sinh.
– Có lẽ vì lương tâm cắn dứt nên mẹ chúng đã nói cho chúng biết sự thật. Chúng có tìm lên đây gặp tớ một lần. Cả hai đứa đều đã có chồng con, kinh tế cũng khá. Chúng có vẻ buồn lắm nhưng tớ cũng chỉ biết chia sẻ rồi động viên chứ chẳng biết làm thế nào hơn được.
Chúng tôi đang nói chuyện thì Khanh đi dạy học về. Cô vẫn xinh đẹp và dịu hiền hơn trong cái dáng nằng nặng của người đang chửa.
Tự tay Khanh rót bia sóng sánh đầy ba cốc, rồi cả hai vợ chồng lại giục tôi nâng cốc. Nhìn ánh mắt và nụ cười rạng rỡ của họ tôi biết họ đang thực sự hạnh phúc. Tôi vui lây với hạnh phúc của họ, chẳng ngần ngại gì tôi “cạch” thêm lần nữa!

(Truyện ngắn cực hay tại Truyendammy.vip)

VN88

Viết một bình luận