Nói gì thì nói, thầy cũng tránh né cái việc cờ bạc, sa sút của thầy dược thầy biện minh như phần số, chuyện vợ chuyện con…
Thay vì nghe vậy, Kim Đan cũng vờ tin, nhưng nàng cay nghiệt hơn, đánh mạnh vào yếu huyệt thầy:
– Nghe người ta đồn thầy sạt nghiệp là tại mấy cái sòng bài mà…
– Đâu đến nỗi vậy Kim Đan, buồn chuyện gia đình, thầy có lân la lên “Xe Đạp” vài lần nhưng đâu có mất bao nhiêu ở chốn ấy…
Hành hạ thầy cũng thấy tạm đủ, Kim Đan đưa tay vén tóc, hành động náy như một đồng ý bỏ qua đề tài cờ bạc của thầy. Nàng sang chuyện khác:
– Sao thầy không coi bói trở lại, thầy giỏi cái này, khách khlla quen biết cũng đông, mở văn phòng coi riêng, thấy cũng khá thôi.
Thầy thở dài:
– Thầy có mở một văn phòng làm việc ờvùng Fountain Valley, nhưng cái gì cung có thời mới được. Từ lúc lấy cái con mẹ Ngọc, hình như không hạp sao đó, thầy làm không vô tiền.
Kim Đan cười cười: “Thầy là thầy bói mà không biết thời vận của mình thì ai biết cho.” Rồi nàng tự biện hộ cho thầy. “Ờ, mà cũng đúng, có nhìêu người làm cho người khác thì được, mà làm cho mình thì không, cũng như mấy ông thợ hớt tóc vậy.” Mới đây Kim Đan gặp một ông bác sĩ, Kim Đan mời ông ta uống rượu thì ông ta than: Lúc này không hiểu sao bụng mình yếu quá.” Chnng chung chuyện đời là như vậy, có những câu nói tự nhiên khiến người nghe chưng hửng. Cà kê dê ngỗng một hồi, Kim Đan dở cuốn chi phiếu ra, nhưng nàng chưa ký vội, nàng để trên bàn khiêu gợi trước mắt thầy Phú Sĩ, mắt thầy đang lờ đờ, tự nhiên sáng rực lên. Cuộc đua đang gần tới đích: “Không lẽ dễ dàng như vậy,” thầy nhủ thầm. Quả là không dễ dàng như vậy thiệt Kim Đan lên tiếng:
– Mà này, trước khi gởi cho thầy ít tiền, em muốn nhờ thây xem lại địa lý phòng ngủ của em chút xíu. Theo em thì trong đó có cái gì nó ám em, khicn cuộc đời em
lúc nào cũng buồn bực, đơn lẻ…
Thầy Phú Sĩ được gãi đúng chỗ ngứa, đưa tay chà chà vào nách:
– Ờ mà Kim Đan nghĩ vậy cũng đúng đó. Để thầy xem sao…
Mặt Kim Đan đang nhợt nhạt, nhìn thấy thầy khều khẽ vào nách tự nhlên đỏ hồng lên. Nàng có cái bệnh khoái cảm kỳ lạ. Trong tình dục ở mỗi con người có một yếu điểm. Người thì thích hàm răng, kẻ thì thích bộ ngực, cái mông, nụ cười, liếc mắt, cái nắm tay, khều chân, có khi thì thích tóc, hoặc cái đáu hói, thậm chí có kẻ mê mùi hôi nách, v.v… Trong tình dục, sự khoái cảm không biết đâu mà lường được. Như trong truyện của Alberto Moravia, nhà văn ý này đã tả cảnh một người đàn bà quyền quý, vợ một ông đại trí thức. Người chồng vì mải mê nghiên cứu sẩch vở nên suốt ngày bỏ bê bà vợ hơ hớ đào tơ. Nhà người đàn bà này ớ tầng ìâu thứ ba đối diện với một tiệm hớt tóc ở dưới đất. Nơi tiệm hớt tóc, có một anh thợ với cái đầu sói thiệt là kỳ lạ. Anh ta cũng có thêm cái tật hay đưa tay sờ sờ vào trán trước khi hớt tóc. Chỉ có vậy mà người đàn bà trên, ngày nào vắng chồng, cũng mở toang cửa sổ để nhìn anh thợ hớt tóc. Mỗi rân anh ta đưa tay chà chà vào cái trán hói của anh, ở trên, bà này tê lê mê hít hà, khoái chí mê ly. Bà bị cái bệnh “tình dục cách không”. Nghĩa là chỉ cần nhìn người khác phái làm một cửchỉ trúng ngay yếu huyệt của mình thì sljởng, đù chỉ là cử chỉ ớ xa không đụng chạm gì tới cơ thể.
Kim Đan cũng ở trong trường hợp như trên, nàng bị bệnh “tình dục cách không”. Thầy Phú Sĩ quả là vô tình khi đưa tay chà vào nách, chỉ vl ngứa, ngồi lâu chờ tiền mồ hôi nách tươm ra, thầy gãi theo tự nhiên tính chứ không lẽ có ý khiêu gợi Kim Đan, vậy mà, thiệt là hên cho thầy. Đúng ngay cái bệnh Kim Đan thầy chấn mạch, khiến nàng tưởng tượng mông lung, rôi thi mặt nàng ửng hồng lên. Kim Đan đứng dậy, vẻ hăng hái:
– Thầy vào phòng em xem qua chút đi…
Chỉ chờ có vậy, thầy Phú Sĩ đứng lên cái rụp, như chực chờ sẵn bao giờ. Kim Đan đi trước, thầy cặp sát theo nàng phía sau. Mùi thơm từ tóc nàng thoang thoảng bay ngược trở lại, thầy hít thờ thật là dễ chịu.
Từ lâu lắm rồi, kể từ ngày say mê cờ bạc, cái món đàn l bà đối với thầy xa vắng quá. Bữa nay đi mượn tiền, gặp cảnh này, “máu dê” thầy tươi tỉnh trở lại. Không ngờ người thân chủ của thầy cách có vài năm mà bây giờ lại “lên nước” quá vậy Phòng ngủ Kim Đan bày biện thật là tươm tất. Nếu không có mấy bứt ảnh khỏa thân gắn trên tường thì thật là không còn chỗ nào chê nữa. Nàng ở một mình, nhưng chiếc giường lại quá rộng. Bàn trang điểm nàng thuộc loạỉ thờl trang đát tiền, trên đó có một chai rượu mạnh màu đục đục. Dưới mắt thầy thì đây là một chai rượu thuốc, được ngụy trang dưới nhãn hlệu Martel.
Kim Đan vén màn cửa sồ cho ánh sáng lọt vào:
– Thầy xem coi, em bày biện có đúng cách chưa, hay có cải gì sái phép trong đó?
Biết đây chỉ là cái cớ để “đưa anh vào hạ”, nhưng thầy cũng hòa hoãn:
– Tạm tạm được rồi Kim Đan, nhưng phòng em xử dụng màu vàng nhìêu quẩ. Màu vàng tượng trưng cho âm. Âm thịnh mà dương suy, em dễ bị hành lắm.
Kim Đan cười bẻn lẽn:
– Vậy chớ muốn cho âm dương hòa hợp phải làm sao?
Thầy giả đò như không hiểu ý, chỉ nói thuần về địa lý:
– Em phải trang trí thêm màu xanh trong phòng. Màu xanh thuộc dương để hãm bớt cái âm… Không còn chờ được nữa, Kim Đan đi thẳng vào vấn đề:
– Vậy chớ đàn ôngvào phòng này, có hãm được âm không thầy?
Thầy Phú Sĩ giụt thót người. Không ngờ người đàn bà này bạo miệng quá. Thầy cũng đã suy nghĩ tới cái cảnh phải “lai rai tà tịt” với “thân chử’ trước sau gì cũng xảy ra. Nhưng không ngờ Kim Đan “nóng nảy” quá.
Người đàn bà này bề ngoài thiệt là tha thướt, ăn nói đúng cách, đi đứng khoan thai, nhưng khi đã “muốn” rồi thì đòi “hỏa tốc”. Sự đời đáng ngán quá. Con lợn lòng luôn được phủ những lớp lông mềm mại, đến khi lên cơn đói thì chỉ muốn “chạp” thôi. Thầy Phủ Sĩ nghĩ mình đã trúng số. Đi mượn nợ, có tìên mà còn được “độp” nữa. Kim Đan đọc được ý nghĩ thầy, nàng chậm rãi nói bâng quơ:
– Đời sống càng ngày càng phức tạp. Ngườl ngoài nhìn vào, al cũng tưởng em hạnh phúc, cũng tưởng em muốn gì được nấy. Nhưng thầy nghĩ coi, đâu phải vậy. Ở cái xã hội này có hai bộ mặt. Một sống cho mình, một sống cho dư luận. Em bỉết, cơ em bây giờ, ừ một tiếng thiếu gì thằng nhào vô, nhưng cũng không phải là dễ ừ. Dù sao cũng phải giữ thể diện để làm ăn. Ham muốn riêng tư phải đè nén. Chỉ có thầy em mới “toạc móng heo” nhưvậy, bởi em biết, dù sao thầy cũng sành về tâm lý. Không lẽ thầy lại nói tùm lum cho mọi người biết…
Câu chuyện ngưng ngang giữa chừng, Kim Đan tỏ vẻ bải hoải, rlầng bật lưng xuống giường, đuỗi thầng chân tay. Khớp ‘mơng nàng kêu răng rẩc, chiếc giường nệm thứ đắt tiền nhún nhảy dịu dàng. Người của Kim Đan như chiếc hoa lục bình nhíp nhô, thấp thoáng mơ hồ trong khói sương “đã đời” trước mắt thầy.
Cũng lâu lắm rồi mải mê đen đỏ, sức lực phung phí ở mấy canh bàl quá nbìêu, thầy Phú Sĩ quên đỉ ván đề đàn bà con gái”. Bưa nay trước mắt thầy, Kim Đan nhử mồi thiệt là sỗ sàng. “Con lợn lòng” thầy sút chuồng ngay tức khắc. Nhưng tình cảnh thầy hiện nay đối vởi Kim Đan có hai gìai cấp rô ràng, một đàng là chủ cho mượn tiền, một đàng là người đi vay nợ. Thầy cố gắng kềm lòng, từ tốn ngồi xuống bên cạnh Kim Đan. Ngôn ngữ trong lúc này trớ thành vô glá trị, chỉ còn những động tác quấn luyện lấy nhau. Ngoài trời may bay lơ lửng dịu dàng tha thưởt. Trong này, nơi căn phòng ấm cúng, cây rung gió thổi xạcxào, tiếng hít thở dồn dập của hai người tạo thành thứ âm thanh ma quái, khi thì như tiếng suối róc rách chảy qua khe đá, lúc thì rầm rộ như cây khô gãy nhánh, mưa bão phũ phàng trên chiếc giường nệm vô tri, và cứ như thế đêm xuống đần. “Cặp ngựa” đua nước rút, xuống nước bền, rồi từ từ ngã lăn ra, mỗi người mỗi thế, ngủ ngáy ngon lành.
* *
Sau buối “nạp mạng” cho Kim Đan, thầy Phú Sĩ có Sđược mớ tìên trong túi, thầy chạy một phẩt lên sòng bài, hy vọng nhờ hơi hám của Kim Đan thầy sẽ phát tài. Thầy nhào vô sòng bài cào ba-lá-thêm (mỗi tay chơi được chia ba lá và có quỳên kéo thêm một cây). Một hai giờ đầu, thầy thắng li chi. Số tìên ăn gấp mười rân vốn. Nhưng túi tham không đáy, thầy muốn gỡ gạc tất cả số tìên thua từ trước đến nay nên thầy nhảy sang khu vực Drngon (nơi dành cho những tay chơi nhìêu tĩen đánh lớn). Đã nói sòng bài là một thung lũng, tìên mang lên đó bao nhiêu cũng đổ xuống lỗ trùng này. Cái nguyên lý đó không có trật chút nào. Gần sáng, thầy Phú Sĩ đã không còn một cắc nào trong túi.
Ôi cái đời thầy chưa bao giờ thê thảm như lúc này. Đầu óc thầy bi một màu đen trùm phủ. Thầy lững thững như một thây ma biết đi, lết tới parking. Nơi này thầy hy vọng xin quá giang ông bạn nào có xe cho về Santa Ana. Còn chiếc xe thầy, sau khi thua sạch tìên thầy đã cầm bán ngaý tại sòng, và chỉ một vòng làm “cái”, thầy đã cúng luôn rồi.
Gió khuya lạnh não nùng. Thầy kéo cao cổ áo mấy lần nhưng cũng không đủ ấm. Hai chân thầy đứng như muốn khuỵu xuống. Thầy gượng lên, run bần bật. Vài người khách từ sòng bạc bước ra, người nào cũng nhìn thầy thương hại, mặc dù họ cũng thua sạch túi. Nhìêu rân thầyxuống nước xin quẩ giang nhưng aỉ cũng lắc đầu. Tâm lý của người thua bạc là rất chán chường không bao giờ muốn có một đồng hành te tua như mình.