Chợt nhớ ra điều đó, cả hai đứa nhảy phắt ra khỏi giường và bắt đầu mặc quần áo.Trong khi Tristan cố nhét thằng nhỏ vẫn còn đang nứng của nó vào trong quần lót thì David cũng đang cố kéo cái lót của nó lên.
“Ah, đau quá!”
“Sao thế?”
“Hình như tao bị cháy nắng ở mông thì phải, nó đỏ hết cả lên rồi. Tao không tài nào mặc quần lót vào được. Phải làm gì bây giờ đây? Mà sao mày không bị cháy nắng nhỉ?”
Sau khi quay ra nhìn mông của David, Tristan nói:
“Nó hơi hồng, tao nghĩ thế, với cả chắc là tại da tao sẫm màu hơn nên mới không bị cháy nắng. Có khi mày nên mặc gì bớt bó hơn, có cái quần đùi nào không?”
“Không, mày có không, cho tao mượn đi”
“Ừ”
Tristan vừa trả lời vừa bới trong cái vali của nó.
“Cái này hơi cũ nhưng nó khá đẹp và mềm”
Một lát sau cả hai đứa bổ nhào xuống cầu thang tìm bà để hỏi bữa sáng của chúng. Bà đã chuẩn bị cho chúng ngũ cốc và sữa.
“Gần trưa rồi đấy, mà trưa nay mấy bà cháu mình sẽ ăn trên cánh đồng với ông”. Bà giải thích. “Vì thế các cháu ăn tạm bữa sáng này nhé”
“Vâng”
“Cám ơn bà!”
Sau khi ăn vội vàng cho xong bữa sáng, 2 đứa chạy vù ra ngoài để xem xét. Hai con chó đang nằm dài trong bóng râm của cái cửa. Chỉ có mỗi con Fritz là hứng thú với hai đứa nên cũng chỉ có mình nó chạy theo.
Hôm nay Ace đã ra ngoài bãi vây ngựa. Nó vừa bước vừa gõ móng đều đều quanh hàng rào vây, nhìn về phía mấy con ngựa đang ăn cỏ ở bên ngoài. Con Ace quả là một con ngựa rất to và đẹp. Hai đứa nhìn nó một lúc trước khi tiến về phía vựa cỏ khô trong kho thóc. Bọn nó chơi lại cái trò trượt tóm dây thừng hôm qua. David di chuyển có vẻ chậm chạp hơn vì cái mông đang đau vì bị cháy nắng.
Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng hí. Một cái cửa kho cỏ bị mở bật ra do gió thổi, vì thế hai đứa có thể nhìn thấy những con ngựa cái và con của chúng đang quay về để uống nước. Một con ngựa cái chạy lung tung đuổi hết lũ còn lại đang đứng gần con Ace. Sau đó nó quay lại và tiến thật sát tới con Ace. Thế rồi nó vểnh đuôi lên và giải quyết ra một dòng nước tiểu dài. Ace ngướn cổ về phía con ngựa cái và tỏ vẻ thích thú. Ace có thể ngửi thấy mùi của con ngựa cái và nhìn thấy cái bộ phận rõ to của nó. Ngay lập tức, con cu của nó dài ra và to ra một cách nhanh chóng. Phải to bằng cả cánh tay của David chứ chẳng chơi. Ace chồm qua hàng rào, cố đút con cu của nó vào lồn của con ngựa cái. Nó đẩy vào rồi lại rút ra một cách thật mãnh liệt.
Hai thằng cảm thấy không thể chịu nổi. Con cu của chúng nứng lên nhanh chóng và như muốn xé cái quần jean để chui ra ngoài. Tristan không thể tin được cái kích cỡ con cu đang nứng của con Ace. Con cu của nó đang thèm muốn tột độ, nó muốn giải quyết vụ này một cách nhanh chóng lại ngại, nó đợi hành động của David. David vẫn còn cảm thấy xấu hổ về chuyện hôm qua và không muốn lặp lại lần nữa, nhưng nó cũng không thể chịu được, vì thế nên vẫn thỉnh thoảng lại sờ sờ thằng nhỏ qua cái quần jean. Tristan cần nhiều hơn thế, nó cần thằng David cởi phăng cái quần ra và xóc con cu của nó thật mạnh cơ. Sau một hồi bơm ra bơm vào, con Ace cuối cùng cũng unload đống tinh dịch của nó.
“Trời, nhìn đống tinh dịch nó bắn ra kìa, nó chảy hết xuống cả cái hàng rào rồi”. Tristan la lên. “Phải đến hàng lít ấy chứ!”
“Ờ, nó bắn ra nhiều bằng mày đi tiểu đấy”. David đùa.
Thế rồi chúng nghe thấy tiếng kẻng báo hiệu của bà.
“Ôi, đã đến giờ ra cánh đồng ăn trưa với ông rồi”
David và Tristan chạy về nhà để cùng bà ra ăn trưa với ông ở cánh đồng. Sau đấy chúng sẽ có cả một buổi chiều để săn chuột đồng. Chúng nấp sau những thùng cỏ khô cao gần bằng người chúng và bắn hết con chuột này đến con chuột khác. Quả là một buổi chiều nóng nực nhưng 2 đứa hầu như không cảm thấy cái nóng vì chúng quá tập trung vào việc bắn chuột. Đến gần tối, ông đã cắt hết cỏ khô. Những đám mây dần tụ lại và lớn lên một cách nhanh chóng. Ông nhìn chúng và nói:
“Có vẻ như tối nay sẽ có bão đấy. Chúng ta nên quay về để cho lũ ngựa vào chuồng thôi”
Cả hai đứa theo ông trèo lên buồng lái của cái máy kéo. David cố ngồi xuống một cách nhẹ nhàng và thận trọng. Trông thấy thế ông nhìn nó và hỏi:
“Sao phải ngổi kiểu đấy hả David, bị cái dằm đâm vào mông à?”
Giọng ông nói đầy vẻ hiểu biết (quá hiểu tại sao lại thế ấy chứ)