VN88 VN88

Thông mạnh em đi David yêu dấu ơi – Truyện 18+

Hai đứa ăn trong yên lặng một lát truớc khi Tristan hỏi bà:

“Ông và ông Obert có thực sự là bạn thân của nhau không hả bà?”

“Có chứ cháu yêu. Hai ông lớn lên và đi học cùng nhau, sau đó cả hai ông cùng vào quân đội và ở cùng một đơn vị, rồi cùng lấy vợ và trông coi trang trại của dòng họ. Ông và bà đã cùng làm rất nhiều chuyện với ông bà Obert. Ông Obert quả là một con nguời vui vẻ và dễ mến!”

“Vậy ông đau buồn vì ông nhớ ông Obert phải không ạ?”

“Ồ, đúng và không đúng cháu ạ. Ông thực sự nhớ ông Obert nhưng bà nghĩ ông đang tự trách mình vì đã không làm được nhiều hơn cho ông Obert khi ông Obert vẫn còn sống. Thật khó có thể thấy nguời mà mình yêu phải chịu đựng đau đớn. Ung thư quả là một căn bệnh khủng khiếp. Hơn nữa, ông cũng không có cơ hội để nói lời tạm biệt với ông Obert”

Tristan liếc mắt sang nhìn David. David bắt gặp ánh mắt của Tristan trong một khoảng thời gian rất ngắn và rồi nó quay sang nhìn bà, tự nhiên nó buột miệng hỏi:

“Bà ơi, bà nói thế tức là thế nào? Bà nói rằng ông “yêu” ông Obert phải không? Tại sao lại thế? Những nguời đàn ông không yêu nhau, đó là gay mà ông lại không phải là gay”

“Ôi trời ơi, cháu nói đúng đó. Ông không phải là gay. Để bà xem nào? Nhưng làm sao bà có thể giải thích cho các cháu bây giờ? Có tình yêu giữa nguời đàn ông và nguời đàn bà, và còn có cả tình yêu giữa bố mẹ và những đứa con của họ. Các cháu biết rõ điều đó phải không?

“Umm hmm”
“Vâng”

“Nhưng tình yêu có thể vuợt xa hơn những mối quan hệ đó. Nếu chúng ta nói tình yêu là một thứ tình cảm đặc biệt, nó chứa đựng sự gần gũi và quan tâm tới nhau thì các cháu có thể “yêu” bất cứ ai. Hơn nữa, các cháu có thể dùng từ “yêu” để chỉ những hành động của sự quan tâm, của lòng trắc ẩn, và sự hi sinh bản thân cho nguời khác mặc dù có thể không có liên quan đến những quan hệ cá nhân. Bà nghĩ có quá nhiều nguời nhầm lẫn tình yêu và tình dục. Phải chăng đó là lý do mà có rất nhiều cặp vợ chồng chỉ mới cưới nhau xong đã ly hôn. Giữa họ hình như đâu có tình yêu phải không các cháu?”

“Bố mẹ cháu cũng ly hôn vài năm truớc đây”. Tristan lặng lẽ nói và sau đó nó thêm vào. “Cháu nhớ mẹ cháu lắm nhưng bố cháu cũng rất quan tâm đến cháu”

“Ôi cháu yêu, bà xin lỗi vì đã nhắc lại chuyện làm cháu buồn. Lẽ ra bà không nên nói mới phải.”

“Không sao đâu bà ạ! Cháu chỉ nghĩ linh tinh thôi mà. Nhưng thật sự khó có thể nói lời tạm biệt với những nguời sắp mất!”

“Đúng thế, nhưng nó rất quan trọng. Bà biết có những nguời không muốn làm điều đó vì nó làm cho họ rất đau khổ. Họ cố gắng đặt qua một bên và hi vọng thời gian sẽ xoá nhoà tất cả. Họ không thổ lộ tình cảm của mình và họ cũng không nói lời tạm biệt với nguời họ yêu đúng lúc. Cuối cùng, đến khi họ nhận ra điều đó thì đã qúa muộn, họ sẽ không bao giờ còn có được hội đó nữa. Họ sẽ thấy càng thêm đau khổ hơn vì họ đã làm lỡ mất cơ hội của mình. Nỗi đau đó sẽ không bao giờ thật sự ra đi.”

Đến lúc này hai đứa cũng đã kết thúc bữa sáng. Khi hai thằng đi ra ngoài sân thì chúng thấy những ngọn gió đang thổi ít nhất 15 dặm/giờ và những đám mây thì đang che kín cả bầu trời.

“Nhìn kìa David! Ông đang bắt con Ace kéo cái máy cắt. Đáng để xem đấy chứ! Tao cá là nó kéo cả ngày cũng không mệt”. Con Ace đang bận ăn đống cỏ tươi nó có thể với tới trong khi ông đang đi xung quanh nó, cột những cái dây da vào nguời nó để nó có thể kéo cái máy cắt.

“Ờ, đến xem đi nhưng nhớ đấy, đừng chạy theo sau con ngựa”. Hai đứa giúp ông xiết mấy cái dây lại cho chắc. Ông hô “Đi nào”. Con Ace ngay lập tức lồng lên để kéo cái máy cắt. Hai chân và mông của nó phồng lên, di chuyển duới lớp da trong khi nó kéo cái máy. Hai thằng đi theo ông và con Ace. Ông điều khiển cho nó kéo cái máy đi đúng huớng để cắt cỏ hai bên đuờng. Cái máy cắt kêu vù vù. Nó chém những ngọn cỏ tươi rói ngọt lịm. Sau một vài vòng, hai đứa bắt đầu thấy chán. Ông nói với chúng: “Trong khi ông cắt cỏ, hai đứa vun đống những chỗ đã cắt lại đuợc không?”

“Vâng”
“Vâng”

Ba ông cháu dành cả buổi sáng để cắt cỏ và vun thành đống xunh quanh nhà. Hai đứa làm việc mà không hề nói chuyện với nhau. Tristan cố gắng đợi David nói chuyện với nó nhưng sự yên lặng vẫn cứ tiếp tục. Nó cảm thấy thực sự đau đớn vì tình bạn thân thiết giữa nó và David bị rạn nứt.

Buổi sáng cứ thế trôi qua. Nhiệt độ tăng dần và những ngọn gió vẫn tiếp tục thổi mạnh. Đến chiều thì những con gió thổi từ phía nam đã mạnh đến khoảng 25 dặm/giờ và có lúc giật mạnh đến trên 30 dặm/giờ. Hai đứa giúp ông tháo dây buộc vào con Ace và cái máy cắt ra. “Hai đứa có thích lái máy kéo chiều nay không?”. Ông hỏi trong khi chúng kết thúc công việc. “David có thể đi lái cái máy, cày bãi đất cạnh cánh đồng cỏ trong khi Tristan và ông khuân mấy cái kiện cỏ khô ở ngay cạnh đấy. Nhưng trước hết ông cháu mình phải đi ăn trưa đã và ông cũng phải nằm nghỉ một lát!”

“Thật ạ?”
“Tuyệt quá!”

Hai đứa chạy rầm rầm vào trong nhà. Mọi sự mệt mỏi của chúng dường như tan biến hết. Thật thoải mái khi được đi ăn trưa và thoát khỏi những trận gió đang thổi rất mạnh ngoài kia. Bà đã làm một bữa trưa tuyệt vời cho cả ba ông cháu. Súp khoai tây cây nhà lá vườn với bánh bao nhân nho và thịt băm. Ngon tuyệt!

“Mấy cái bánh nhân nho này ngon quá! Cháu chưa từng được ăn cái bánh nào ngon như thế!”. Tristan kêu lên sau khi nó cắn một miếng đầu tiên.

“Cám ơn cháu, Tristan. Bà làm nhiều lắm đấy, cứ ăn thoả thích nhé!”

Ông nằm nghỉ một lát sau bữa trưa vì thế cả hai đứa có một chút thời gian rảnh. Chúng đi đến chuồng ngựa. Tristan bắt đầu khắc tên của nó lên gỗ. Nó đã nhất quyết phải làm xong việc đó trước khi nó rời khỏi đây. David lấy cái chổi ở góc chuồng và bắt đầu quét qua quét lại một cách lười biếng cái khoảng giữa của chuồng ngựa vì nó chả có việc gì hay hơn nữa. Nó vẫn chưa biết phải làm thế nào để có thể tiếp nhận những cảm xúc của nó đối với Tristan. Nó ước gì tình bạn của chúng nó có thể trở về như ngày xưa, như hồi chúng nó còn chưa đến nghỉ hè ở trang trại này. Giờ đây, nó thấy thằng Tristan đang cư xử một cách thật khác lạ. Thằng Tristan đang ở kia, ngay phía ngoài chuồng ngựa, khắc tên lên cánh cửa và hoàn toàn bỏ mặc nó. David bắt đầu tự hỏi hình như có gì đó sai trái trong tình cảm của nó với Tristan chăng? Sau tất cả mọi chuyện, hình như nó cũng đang “yêu” Tristan, nó không thể chống lại điều đó. Bà đã nói về tình yêu sáng nay, liệu bà có biết chuyện giữa nó và Tristan không? David cảm thấy thật mệt mỏi. Nó không chịu nổi nữa?

VN88

Viết một bình luận