Buổi sáng ở trang trại thật tuyệt. Không khí trong lành, cảnh mặt trời mọc huy hoàng và lộng lẫy. 2 đứa vừa xem ông làm vài việc vặt buổi sáng vừa lởn vởn lại gần kho thóc để rình con Ace xem nó có làm gì không. Ace và con ngựa cái vẫn đứng gần nhau nhưng dường như con ngựa cái đã qua thời kì động đực, chúng chỉ đứng đấy vẫy đuôi để đuổi ruồi.
Chuyến đi vào thị trấn rất nhanh. Sau khi qua ngân hàng (bộ phận phát triển nông thôn), mọi người cùng đến cửa hàng Cung-Cấp-Cho-Nông-Dân. Nó có rất nhiều thứ mà người nông dân cần như: nông cụ, quần áo lao động, thức ăn cho động vật, súng, đạn… Hai đứa xem rất nhiều thứ nhưng có vẻ như thứ làm chúng thích thú nhất chính là mấy cái mũ cao bồi. Tristan thích cái mũ màu đen trong khi David vẫn lưỡng lự giữa cái mầu nâu và màu xám. Ông đi đến và nói:
“Hai đứa xứng đáng được thưởng cho việc lao động nặng nhọc hôm qua. Mấy cái mũ này sẽ rất có ích trong ngày lễ hội hôm thứ 7 tới!”. Ông nhận xét. “David, nếu cháu muốn nghe lời khuyên của ông thì ông thấy cái mũ màu nâu đẹp hơn đấy. Bây giờ thì đi đến chỗ bán đạn để mua thêm nhé!”
Khi đã đến gian hàng đó, 2 đứa nhìn thấy những khẩu súng BB, chúng biết chúng không được dùng những khẩu súng đó nếu không được sự cho phép của người lớn nhưng chúng thực sự muốn “tập bắn”. Ông không thể từ chối và đã mua cho mỗi đứa một khẩu với một đống đạn.
Hai đứa rất hãnh diện về mấy cái mũ và vui về việc được mua 2 khẩu súng mới. Sau khi mua rất nhiều thứ, mọi người đều đói và vì thế đã ăn ở ngay trong 1 quán ăn ở thị trấn. Phải chờ vì ở đây không bán fastfood nhưng thức ăn quả thật rất tuyệt và xứng đáng với công mà mọi người phải đợi. Ăn xong, ông và 2 đứa chờ bà đi mua rau quả trước khi trở về trang trại.
Khi mọi người về đến nơi thì mới đầu giờ chiều. 2 đứa giúp ông bà tháo những thứ mới mua, bê vào nhà và kho. Sau đó ông nói ông phải đi xới đất nên hai đứa có thể nghĩ ra vài trò để chơi suốt buổi chiều.
“Vâng!”. David trả lời và Tristan cũng hùa theo.
“Tốt, ông sẽ về vào bữa tối, cẩn thận với mấy khẩu súng đấy. 2 đứa có thể bắn tất cả những con chim sẻ và chuột đồng nhưng cẩn thận với mấy cái cửa sổ. Ông không muốn chúng bị bắn và càng không muốn 2 đứa bắn vào lũ gia súc đâu! Nhớ không được bắn vào nhau!”
“Vâng”. Hai đứa cùng hứa.
Sau khi đợi ông lái cái máy kéo đi, 2 đứa bàn với nhau xem nên làm gì, nên tập bắn thử trước hay đi tìm luôn lũ chim sẻ và chuột đồng. Cuối cùng chúng chọn cách thứ hai. 2 thằng dành cả mấy tiếng đồng hồ để đi bắn.
Sau bữa ăn muộn buổi chiều, 2 thằng quyết định đi xuống sông và ra đồng cỏ để tìm mục tiêu mới. Chả có mấy con chim cho chúng bắn ngoài đó.
“Này, chơi đánh trận đi”. David đề nghị.
“Nhưng chơi như thế nào?”
“Dễ thôi, tao đi đường này, mày đi đường kia, sau khoảng 100 yards thì cả hai sẽ không biết đứa kia ở chỗ nào rồi bắt đầu truy tìm và tiêu diệt nhau”
“Ờ”
Trận đánh bắt dầu. Hai đứa chạy ngang qua những cái cây suốt buổi chiều và cố bắn đứa kia nếu có cơ hội. Vài viên đạn bắn trúng vào chân khá đau nhưng nó không đến nỗi làm rách da. Thế rồi, đến những viên cuối cùng Tristan bắn David… Tristan bắn xuống phía dưới lùm cây không xa mà nó biết David đang đứng nấp ở đấy. Mấy viên David bắn trả không trúng nó và nó lại bắn tiếp mấy viên, lần này nó nghe thấy một tiếng “OW” và tiếng hét của David “AHHHHHHH… OW, OW, OW, OW”. Ngay lập tức nó chạy đến chỗ David, nó thấy thật sự sợ hãi, nhỡ nó bắn vào mắt David thì sao, tim nó đập thình thịch khi nó nhìn thấy David nằm lăn lộn dưới mặt đất, hai tay ôm chặt vào háng.
“Mày… Thằng điên…”
“Trời, tao xin lỗi, David, tao không cố ý, tao đã bắn thấp xuống phía chân mày cơ mà”
“Nhưng lúc… đấy tao… đang quỳ… viên thứ nhất… bắn vào bắp đùi… nhưng viên cuối cùng… bắn trúng… trúng vào háng…”
“Tao phải làm sao đây?”
“Giúp tao… kéo cái quần ra… Tao phải kiểm tra… đau quá…”. David nói giật cục, nước mắt bắt đầu tràn đầy lên khoé mắt của nó.
Tristan mở khuy sau đó kéo khoá quần jean của David xuống một cách vụng về trong khi David vẫn ôm cả hai tay vào háng. Tristan cẩn thận kéo cái quần xuống rồi quần lót. Hòn bi bên trái của David đã bị bắn trúng. Nó đỏ ngầu lên và vẫn còn hằn rõ hình viên đạn. Trong có vẻ như nó bắt đầu sưng phồng lên. Tristan chỉ có thể nhìn thoáng qua trước khi David lấy tay ôm nó, hi vọng có thể đỡ đau hơn.
“Trông có vẻ như nó không bị rách đâu”. Tristan lặng lẽ nói.
“Mày muốn bị bắn trúng vào hòn bi và muốn thấy nó sướng như thế nào lắm hả?” David trả đũa. Sau đó cả 2 đứa im lặng trong khi David cố gắng đợi cho cơn đau giảm bớt. Nó nằm đấy 10 phút trước khi nhấc người dậy.
“Về thôi, tao không muốn nằm ở đây nữa” David nói trong khi nó từ từ kéo quần lên.
“Ờ, tao cũng cho là mày không nên”. Tristan đồng ý. “Tao xin lỗi, thật đấy!”
“Tao biết, lẽ ra tao với mày không nên chơi trò này”
David đi rất chậm vì cơn đau ở hòn bi bên trái làm nó bước chân rất khó khăn. Nó đi tập tễnh, vịn vào vai của Tristan. Hai đứa về đến cửa đúng lúc bà đang chuẩn bị đánh kẻng. Bà gõ một cái và vẫy hai đứa vào nhà.
“Cháu vào ngay đây”. David phải la lên để trả lời. “Bây giờ tao với mày phải làm gì đây hả? Nếu tao mà đi cái kiểu này thì chắc chắn ông bà sẽ hỏi chuyện gì đã xảy ra”. David lo lắng nói.
“Nói với ông bà là mày bị trượt chân trên tảng đá và bị bong gân ở háng (?!?! HSBFA không hiểu hehehe…)”
“Hay đấy, nhưng để tao nói nhé!”
“Ờ”